Vô Tận Hỏa Vực
Chương 38 : Cấp bậc của thế giới này
Ngày đăng: 09:18 27/06/20
Nhìn Trần Anh ở bên cạnh tỏ ra vô tội, Thừa Chí cười khổ:
- Thôi được, vào phòng đi, ta sẽ nói cho đệ từng chút một.
.....
Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Trần Anh đã xuất hiện trong rừng trúc. Rừng trúc này ở ngay sau gia trang, là một địa điểm tốt để tập luyện quyền cước. Chỗ này cũng chính là nơi Trần Anh được căn dặn phải tới. Từ xa xa, bóng dáng Thiều Quốc Việt chậm rãi đi tới làm cơn buồn ngủ của Trần Anh tắt hẳn. Mọi lần hắn không như thế này, nhưng xem ra vết thương cộng với sự suy kiệt do những ngày quỳ gối kia khiến hắn mệt mỏi. Thấy Trần Anh đã ở đó trước mình, Thiều Quốc Việt mỉm cười:
- Tại sao lại tới sớm như vậy? Không phải còn nửa giờ nữa mới tới giờ hẹn sao?
Trần Anh cũng cười nói:
- Đệ tử quả thật rất sốt ruột nên đã cố tình tới đây trước.
- Vậy được, nếu con đã không chờ được nữa, vậy chúng ta bắt đầu.
Thiều Quốc Việt nói, sau đó tiếp tục.
- Trước khi luyện, ta muốn biết, hôm qua, Thừa Chí đã nói cho con về những chuyện gì?
- Đã nói, bất quá con vẫn không quá rõ ràng. Trần Anh nói có chút không chắc chắn.
Thiều Quốc Việt nhìn Trần Anh, gật đầu:
- Thôi được, để ta nhắc lại lần nữa, hãy ghi nhớ lấy. Tất nhiên ta chỉ đang nói đến đại lục nhân tộc, còn năm tộc khác sau này khi tu vi đã đủ, con mới có tư cách để biết. Trên huyễn huyễn đại lục này có rất nhiều loại người. Nhiều thứ nhất phải kể đến là người bình thường, những người không có năng lực về chiến đấu hùng mạnh. Nhiều thứ hai là tu sĩ, như chúng ta vậy. Riêng hai loại này đã chiếm hết phần lớn huyễn huyễn đại lục. Phần còn lại của đại lục là các y sư, thiết khí sư và kết giới sư. Số lượng của những người này rất ít, nhưng lại cực kì quan trọng. Ví dụ như những kết giới áp chế thực vật dưới lưng núi đều do một vị kết giới sư được ta nhờ hoàn thiện.
- Hiện tại con cũng không nên quan tâm quá nhiều mà trước tiên cần phải hiểu rõ chính mình trước đã. Tu sĩ tu luyện theo ta được biết là phân ra thành chín đại cảnh giới, mỗi đại cảnh giới lại chia ra thành chín tiểu cảnh giới là: Luyện Huyễn, Huyễn Giả, Huyễn Sư, Đại Huyễn Sư, Huyễn Linh, Huyễn Tôn, Huyễn Thánh, Địa Thần Thiên Thần. Cảnh giới khác nhau, tu luyện khác nhau. Cảnh giới thấp như con thì chỉ có thể cố đưa một phần nhỏ huyễn khí xung quanh vào người mình để sử dụng. Đến cảnh giới Huyễn Tôn như ta thì đã có thể hấp thu được những huyễn khí tinh khiết hơn. Nghe nói, đến Địa Thần, Thiên Thần, tu sĩ không còn lo lắng về việc hao hụt huyễn khí trong cơ thể nữa, vì khi đó thiên địa và mình đều là một. Sử dụng huyễn khí của thiên địa để chiến đấu sẽ không bao giờ cạn kiệt.
Trần Anh mặc dù đã nghe lần thứ hai, bất quá cảm giác vẫn sống động như lần đầu. Hắn vừa thấy vui vẻ vì biết được nhiều điều xung quanh, lại cảm giác được áp lực rất mạnh. Tu vi của hắn như hiện tại thật sự là nhỏ bé không đáng kể gì. Địch nhân, hắn tuy không biết rõ, như gần như chắc chắc là người đó tu vi phải rất cao. Hôm qua, tù miệng Thừa Chí hắn đã biết được Dạ thúc của hắn hóa ra trong sát thủ bảng lại xếp thứ bậc trên cả Cuồng Sát. Vậy mà cũng chỉ có thể mang theo Trần Anh bỏ chạy, như vậy là đủ để biết đối thủ như thế nào. Như biết tâm lý của Trần Anh, Thiều Quốc Việt vỗ vai hắn, an ủi:
- Không cần tự ti về tu vi của mình. Sự tự ti có thể làm thui chột ý chí và giết một con người đấy. Huống chi, mười sáu tuổi, tu vi huyễn giả trung kì cũng không phải thành tích kém.
Trần Anh dù sao cũng là con người khá lạc quan, nghe Thiều Quốc Việt nói vậy thì gật đầu:
- Sư phụ yên tâm, con sẽ không để áp lực này làm thui chột ý chí đâu. Ngược lại, con sẽ lấy nó làm động lực để phấn đấu, quyết tâm đạt được nguyện vọng của mình.
......
Nửa canh giờ sau, trong rừng trúc, Trần Anh đang tọa thiền dưới sự chỉ dạy của Thiều Quốc Việt.
- Trước hết, muốn luyện tâm pháp, tâm vô tạp niệm, tập trung cao độ. Bất cứ ý nghĩ tiêu cực sự không cẩn thận nào cũng có thể khiến tẩu hỏa nhập ma. Mọi cố gắng đều sẽ tan biến.
- Được rồi, thử hấp thu huyễn lực đưa vào cơ thể xem.
Thiều Quốc Việt vừa nói xong, xung quanh Trần Anh liền xuất hiện một luồng khí mỏng dần chui vào cánh tay Trần Anh. Khi mọi thứ đang tiến hành thuận lợi, chợt mảng mỏng kia run lên, lập tức, huyễn lực trong kinh mạch Trần Anh liền trở nên rối loạn. Thiều Quốc Việt ở một bên cũng thấy biến cố này, lập tức đẩy một luồng huyễn lực vào đầu Trần Anh. Luồng huyễn lực này vừa đi vào lập tức đánh bay chỗ huyễn lực rối loạn ra ngoài. Trần Anh cũng vì vậy mà mở mắt. Thiều Quốc Việt nhíu mày, nói:
- Lúc nãy vốn rất tốt, nhưng gần cuối lại xảy ra việc này, tại sao vậy?
Trần Anh ấp úng:
- Là tại con, con đã không thể tập trung được.
Thiều Quốc Việt nghe vậy cũng gật đầu:
- Vậy được, lại lần nữa.
Lần này, kết quả vẫn như cũ, lại là Thiều Quốc Việt Phải dùng huyễn lực của mình để đánh bay số huyễn lực rối loạn.
- Lại lần nữa.
- Tiếp tục..
.....
Đến lần thứ năm, Thiều Quốc Việt cuối cùng có chút tức giận, nhàn nhạt nói:
- Nhìn vào mắt ta đây, Trần Anh... đúng vậy. Nói xem, vừa nãy con đã suy nghĩ về điều gì?
Trần Anh nhìn vào mắt Thiều Quốc Việt, biết không thể trốn tránh, đành trả lời:
- Mỗi khi như vậy, đệ tử lại nhớ đến phụ mẫu, nhớ đến mối thù cần trả.
- Không phải ta đã bảo con rồi sao? Khi tu luyện, tâm vô tạp niệm, nếu cứ nghĩ về việc đó thì có ích gì chứ? Nếu hiện tại mà không thể luyện tập, vậy đến bao giờ mới có cơ hội báo thù? Con nên biết rằng, ta luyện, địch nhân cũng không ngồi chơi. Trong khi hắn mạnh lên từng phút, con lại tự hủy đi cơ hội của mình sao?
- Thôi được, vào phòng đi, ta sẽ nói cho đệ từng chút một.
.....
Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Trần Anh đã xuất hiện trong rừng trúc. Rừng trúc này ở ngay sau gia trang, là một địa điểm tốt để tập luyện quyền cước. Chỗ này cũng chính là nơi Trần Anh được căn dặn phải tới. Từ xa xa, bóng dáng Thiều Quốc Việt chậm rãi đi tới làm cơn buồn ngủ của Trần Anh tắt hẳn. Mọi lần hắn không như thế này, nhưng xem ra vết thương cộng với sự suy kiệt do những ngày quỳ gối kia khiến hắn mệt mỏi. Thấy Trần Anh đã ở đó trước mình, Thiều Quốc Việt mỉm cười:
- Tại sao lại tới sớm như vậy? Không phải còn nửa giờ nữa mới tới giờ hẹn sao?
Trần Anh cũng cười nói:
- Đệ tử quả thật rất sốt ruột nên đã cố tình tới đây trước.
- Vậy được, nếu con đã không chờ được nữa, vậy chúng ta bắt đầu.
Thiều Quốc Việt nói, sau đó tiếp tục.
- Trước khi luyện, ta muốn biết, hôm qua, Thừa Chí đã nói cho con về những chuyện gì?
- Đã nói, bất quá con vẫn không quá rõ ràng. Trần Anh nói có chút không chắc chắn.
Thiều Quốc Việt nhìn Trần Anh, gật đầu:
- Thôi được, để ta nhắc lại lần nữa, hãy ghi nhớ lấy. Tất nhiên ta chỉ đang nói đến đại lục nhân tộc, còn năm tộc khác sau này khi tu vi đã đủ, con mới có tư cách để biết. Trên huyễn huyễn đại lục này có rất nhiều loại người. Nhiều thứ nhất phải kể đến là người bình thường, những người không có năng lực về chiến đấu hùng mạnh. Nhiều thứ hai là tu sĩ, như chúng ta vậy. Riêng hai loại này đã chiếm hết phần lớn huyễn huyễn đại lục. Phần còn lại của đại lục là các y sư, thiết khí sư và kết giới sư. Số lượng của những người này rất ít, nhưng lại cực kì quan trọng. Ví dụ như những kết giới áp chế thực vật dưới lưng núi đều do một vị kết giới sư được ta nhờ hoàn thiện.
- Hiện tại con cũng không nên quan tâm quá nhiều mà trước tiên cần phải hiểu rõ chính mình trước đã. Tu sĩ tu luyện theo ta được biết là phân ra thành chín đại cảnh giới, mỗi đại cảnh giới lại chia ra thành chín tiểu cảnh giới là: Luyện Huyễn, Huyễn Giả, Huyễn Sư, Đại Huyễn Sư, Huyễn Linh, Huyễn Tôn, Huyễn Thánh, Địa Thần Thiên Thần. Cảnh giới khác nhau, tu luyện khác nhau. Cảnh giới thấp như con thì chỉ có thể cố đưa một phần nhỏ huyễn khí xung quanh vào người mình để sử dụng. Đến cảnh giới Huyễn Tôn như ta thì đã có thể hấp thu được những huyễn khí tinh khiết hơn. Nghe nói, đến Địa Thần, Thiên Thần, tu sĩ không còn lo lắng về việc hao hụt huyễn khí trong cơ thể nữa, vì khi đó thiên địa và mình đều là một. Sử dụng huyễn khí của thiên địa để chiến đấu sẽ không bao giờ cạn kiệt.
Trần Anh mặc dù đã nghe lần thứ hai, bất quá cảm giác vẫn sống động như lần đầu. Hắn vừa thấy vui vẻ vì biết được nhiều điều xung quanh, lại cảm giác được áp lực rất mạnh. Tu vi của hắn như hiện tại thật sự là nhỏ bé không đáng kể gì. Địch nhân, hắn tuy không biết rõ, như gần như chắc chắc là người đó tu vi phải rất cao. Hôm qua, tù miệng Thừa Chí hắn đã biết được Dạ thúc của hắn hóa ra trong sát thủ bảng lại xếp thứ bậc trên cả Cuồng Sát. Vậy mà cũng chỉ có thể mang theo Trần Anh bỏ chạy, như vậy là đủ để biết đối thủ như thế nào. Như biết tâm lý của Trần Anh, Thiều Quốc Việt vỗ vai hắn, an ủi:
- Không cần tự ti về tu vi của mình. Sự tự ti có thể làm thui chột ý chí và giết một con người đấy. Huống chi, mười sáu tuổi, tu vi huyễn giả trung kì cũng không phải thành tích kém.
Trần Anh dù sao cũng là con người khá lạc quan, nghe Thiều Quốc Việt nói vậy thì gật đầu:
- Sư phụ yên tâm, con sẽ không để áp lực này làm thui chột ý chí đâu. Ngược lại, con sẽ lấy nó làm động lực để phấn đấu, quyết tâm đạt được nguyện vọng của mình.
......
Nửa canh giờ sau, trong rừng trúc, Trần Anh đang tọa thiền dưới sự chỉ dạy của Thiều Quốc Việt.
- Trước hết, muốn luyện tâm pháp, tâm vô tạp niệm, tập trung cao độ. Bất cứ ý nghĩ tiêu cực sự không cẩn thận nào cũng có thể khiến tẩu hỏa nhập ma. Mọi cố gắng đều sẽ tan biến.
- Được rồi, thử hấp thu huyễn lực đưa vào cơ thể xem.
Thiều Quốc Việt vừa nói xong, xung quanh Trần Anh liền xuất hiện một luồng khí mỏng dần chui vào cánh tay Trần Anh. Khi mọi thứ đang tiến hành thuận lợi, chợt mảng mỏng kia run lên, lập tức, huyễn lực trong kinh mạch Trần Anh liền trở nên rối loạn. Thiều Quốc Việt ở một bên cũng thấy biến cố này, lập tức đẩy một luồng huyễn lực vào đầu Trần Anh. Luồng huyễn lực này vừa đi vào lập tức đánh bay chỗ huyễn lực rối loạn ra ngoài. Trần Anh cũng vì vậy mà mở mắt. Thiều Quốc Việt nhíu mày, nói:
- Lúc nãy vốn rất tốt, nhưng gần cuối lại xảy ra việc này, tại sao vậy?
Trần Anh ấp úng:
- Là tại con, con đã không thể tập trung được.
Thiều Quốc Việt nghe vậy cũng gật đầu:
- Vậy được, lại lần nữa.
Lần này, kết quả vẫn như cũ, lại là Thiều Quốc Việt Phải dùng huyễn lực của mình để đánh bay số huyễn lực rối loạn.
- Lại lần nữa.
- Tiếp tục..
.....
Đến lần thứ năm, Thiều Quốc Việt cuối cùng có chút tức giận, nhàn nhạt nói:
- Nhìn vào mắt ta đây, Trần Anh... đúng vậy. Nói xem, vừa nãy con đã suy nghĩ về điều gì?
Trần Anh nhìn vào mắt Thiều Quốc Việt, biết không thể trốn tránh, đành trả lời:
- Mỗi khi như vậy, đệ tử lại nhớ đến phụ mẫu, nhớ đến mối thù cần trả.
- Không phải ta đã bảo con rồi sao? Khi tu luyện, tâm vô tạp niệm, nếu cứ nghĩ về việc đó thì có ích gì chứ? Nếu hiện tại mà không thể luyện tập, vậy đến bao giờ mới có cơ hội báo thù? Con nên biết rằng, ta luyện, địch nhân cũng không ngồi chơi. Trong khi hắn mạnh lên từng phút, con lại tự hủy đi cơ hội của mình sao?