Vô Tận Hỏa Vực
Chương 39 : Luyện tập trong rừng trúc
Ngày đăng: 09:18 27/06/20
Thiều Quốc Việt nhìn Trần Anh, nghiêm khắc nói:
- Xem ra con vẫn chưa đủ điều kiện để tu luyện rồi.
Vừa dứt lời, bàn tay liền duỗi thẳng, chém đứt khoảng năm, sáu thân trúc, sau đó cắm chúng xuống đất. Thân trúc được cắm xuống cao thấp khác nhau, được xếp cách nhau khoảng bốn mét. Chỉ vào từng thân trúc đang dựng thẳng đứng trên mặt đất, Thiều Quốc Việt nói với Trần Anh:
- Trước tiên con hãy tập cách dùng một chân để giữ thăng bằng trên những thân cây kia. Khi nào có thể đứng trên thân trúc cao nhất bằng một chân trong hơn một nén nhang, ta sẽ dạy con tu luyện tiếp.
Trần Anh đứng dậy, nhìn những thân trúc được cắm chắc chắn dưới đất trước mặt. Những thân trúc này cái thấp nhất cũng hơn bụng hắn, còn cái cao nhất đã hơn hắn khoảng hai đầu người. Vừa nhảy lên cọc trúc( gọi là cọc trúc cho mọi người dễ hình dung) liền không giữ được vài giây, lập tức ngã xuống. Những cọc trúc này bề mặt rất nhỏ, chỉ tầm một phần ba bàn chân, không những vậy cọc trúc lại có độ uốn dẻo, quả thực khó càng thêm khó.
Ở gần đó, Thừa Chí không biết từ khi nào đã đứng cạnh Thiều Quốc Việt, hỏi nhỏ:
- Sư phụ, người cho sư đệ luyện tập cọc trúc ngay từ đầu sao? Bài tập này khó như vậy, sợ rằng sư đệ chưa thể làm ngay được.
Thiều Quốc Việt vẫn nhìn về phía Trần Anh, nhàn nhạt nói:
- Ta cũng tính để nó tập hấp thu huyễn lực một thời gian. Bất quá dường như vì lí do nào đó mà huyễn lực đi vào trong cơ thể luôn không cân bằng, có nguy cơ phá vỡ kinh mạch. Lại thêm việc nóng vội như việc đổ dầu vào lửa, nếu tâm không tĩnh, nguy cơ tẩu hỏa nhập ma rất cao.
Rầm.
Đây đã không biết là lần thứ bao nhiêu Trần Anh rơi xuống từ cọc trúc. Cú trượt lần này khiến Trần Anh ngã ngang trên mặt đất. Nhìn cọc trúc kia, lại nhìn những cọc trúc còn lại, hắn có chút nản lòng. Đến cọc trúc đơn giản nhất mình còn không thể đứng vững, vậy làm sao có thể chinh phục được hết những cọc trúc còn lại? Nhưng ý nghĩ nản lòng vừa trỗi dậy, mối thù của phụ mẫu lại dâng lên chiếm hết trí não. Đúng vậy, Trần Anh tập luyện không phải chỉ vì cho hắn, mà còn vì trên vai gánh vác mối thù của gia đình. Nhưng, phải làm sao mới có thể đứng trên cọc trúc đây? Đúng rồi, không phải sư phụ nói chỉ cần tâm tĩnh lại thì sẽ làm được sao? Bất quá như thế nào mới là tĩnh tâm?
Trần Anh như tìm được câu trả lời, trút ra một hơi thật dài, đứng dậy, từng bước đi tới cọc trúc. Thiều Quốc Việt nhìn thấy cảnh này, áng mắt lóe sáng:
- Tới rồi.
Bên cạnh, Thừa Chí nhìn thấy tư thế của Trần Anh, lập tức trở nên kinh ngạc.
Trần Anh như mọi lần, nhảy lên cọc trúc, bất quá lần này chậm rãi hơn, không còn sự vội vã lúc đầu.
Lần đầu, một phần năm nén nhang, rơi xuống.
Lần thứ hai, một phần ba nén nhang, ngã.
Lần thứ ba, một nửa nén nhang...
Đến lần thứ sáu, trong đầu Trần Anh đã trở nên gần như trống rỗng, hình ảnh duy nhất còn lại chính là cọc trúc trước mắt. Không chút do dự, Trần Anh nhảy lên.
- Thành công rồi. Băng Vân đang quan sát từ trong gia trang, thì thào.
Đúng lúc đó, Trần Anh đôi mắt đang có chút hờ hững liền trở nên vui mừng. Hắn thật sự làm được, thật sự đã đứng được một nén nhang.
- Ha ha, ta thật sự đã làm được. Trần Anh cười lớn, nhưng liền ngã ngay xuống đất do vài giây mất tập trung.
Thấy Thiều Quốc Việt đi tới chỗ mình, Trần Anh lập tức nói:
- Sư phụ, con đã làm được.
Thiều Quốc Việt nhìn Trần Anh gật đầu, tỏ ý tán thưởng. Lúc đầu, lão cho Trần Anh tập với cọc trúc chỉ là để Trần Anh nhận ra tác hại của sự nôn nóng và phân tâm khi tu luyện mà thôi. Ngay cả lão cũng không ngờ, Trần Anh lại có thể thật sự nghiệm ra được cách tĩnh tâm. Lão phất tay:
- Được, vậy con thử hấp thu huyễn lực xem sao.
Trần Anh cũng lấy làm kì lạ, không phải sư phụ nói khi có thể đứng lên cọc trúc cao nhất mới có thể tu luyện sao? Bất quá hắn cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, bắt đầu hấp thu huyễn lực.
Huyễn lực như lúc trước bắt đầu tạo thành từng màng mỏng xung quanh Trần Anh, sau đó hấp thu vào da, đi vào kinh mạch. Trước đó đến phần này, huyễn lực hấp thu vào sẽ trở nên rối loạn, nhưng hiện tại lại không như vậy, huyễn lực như không có lực cản, chảy liên tục vào người Trần Anh. Thiều Quốc Việt nhìn Trần Anh, hơi nhíu mày. Trước đó tuy nói một phần là do sự phân tâm, nóng vội của Trần Anh, nhưng thật ra phần lớn là do thể chất của hắn không ổn định, có một lực lượng bài xích huyễn lực, gây ra rối loạn. Nhưng hiện tại xem ra, thể chất của Trần Anh lại cân bằng đên hoàn hảo, lực lượng kia dường như đã biến mất vô tung. Nếu như nói thể chất của Trần Anh lúc này có gì khác biệt, thì chỉ có thể nói hiện tại, thể chất Trần Anh là cực phẩm cho một tu sĩ.
Trong khi Thiều Quốc Việt đang suy nghĩ, bên phía Trần Anh, huyễn lực xung quanh cơ thể có dị biến. Huyễn lực vốn tạo thành lớp màng mỏng đột nhiên biến đổi thành một vòng xoáy nhỏ, xoay tròn quanh Trần Anh.
Trần Anh đang tu luyện, bất quá dường nhu cảm nhận được gì đó, có chút e ngại.
Thấy Trần Anh có cử chỉ khác lạ, Thiều Quốc Việt truyền âm:
- Không cần lo sợ, cứ tiếp tục cố gắng hấp thu huyễn lực, dù thế nào cũng không được ngừng.
Trần Anh tuy trong người cảm thấy có chút khác lạ, bất quá cũng không dám cãi lời sư phụ, cắn răng hấp thu huyễn lực.
Nửa giờ sau, vòng xoáy xung quanh Trần Anh cuối cùng lớn ra, bao phủ cả người hắn, sau đó biến mất. Trần Anh mở mắt ra, nhìn thấy Thiều Quốc Việt đang mỉm cười, lão nói:
- Cảm giác như thế nào?
Trần Anh đứng dậy, tự kiểm tra cơ thể mình, chợt có chút ngạc nhiên:
- Cơ thể con rất thoải mái, cả các giác quan cũng có vẻ tốt hơn trước.
- Đó là điều tất nhiên, sư đệ vừa tăng tu vi lên thất cấp huyễn giả đó. Thừa Chí cũng đi tới, mỉm cười nói.
- Thật sự sao? Trần Anh có chút ngơ ngác hỏi.
- Còn giả được sao? Sư đệ thiên phú cao như vậy, xem ra sau này ta phải chịu khó lấy lòng rồi, biết đâu sau này lại được ôm một cái bắp đùi lớn, Ha ha. Thừa Chí cười thành tiếng.
Khác với sự ồn ào của hai sư huynh đệ bên kia, phía Thiều Quốc Việt lại tĩnh lặng là thường. Lúc trước khi vòng xoáy đó xuất hiện, lão đã biết cơ hội của Trần Anh tới. Đáng lí, với số huyễn lực đó, Trần Anh phải thăng được hai cấp mới đúng, nhưng hiện tại chỉ tăng được một, vậy chỗ huyễn lực còn lại đã đi đâu?
Số huyễn lực đó, thực ra đã nằm ở trong người Trần Anh. Bất quá không ở trong đan điền, mà là một nới khác, nơi những huyễn lực do huyết hồng trong cơ thể Trần Anh ngự trị. Không ai biết rằng, khi Trần Anh tu luyện lần đầu tiên, nó chính là thủ phạm gây rối loạn huyễn lực Trần Anh hấp thu. Không phải để kích thích dẫn bạo huyễn lực, mà là tiêu diệt chúng. Giả như khi đó Thiều Quốc Việt không can thiệp, chỗ huyễn lực hỗn loạn đó cũng sẽ biến mất mà không gây thương tổn gì. Luồng huyễn lực huyết hồng này mạnh mẽ bá đạo, nhưng lại thu mình lại và trở nên nhu hòa khi Trần Anh thả lỏng tâm hồn, loại bỏ tạp niệm, đưa cơ thể trở về trạng thái cân bằng.
- Xem ra con vẫn chưa đủ điều kiện để tu luyện rồi.
Vừa dứt lời, bàn tay liền duỗi thẳng, chém đứt khoảng năm, sáu thân trúc, sau đó cắm chúng xuống đất. Thân trúc được cắm xuống cao thấp khác nhau, được xếp cách nhau khoảng bốn mét. Chỉ vào từng thân trúc đang dựng thẳng đứng trên mặt đất, Thiều Quốc Việt nói với Trần Anh:
- Trước tiên con hãy tập cách dùng một chân để giữ thăng bằng trên những thân cây kia. Khi nào có thể đứng trên thân trúc cao nhất bằng một chân trong hơn một nén nhang, ta sẽ dạy con tu luyện tiếp.
Trần Anh đứng dậy, nhìn những thân trúc được cắm chắc chắn dưới đất trước mặt. Những thân trúc này cái thấp nhất cũng hơn bụng hắn, còn cái cao nhất đã hơn hắn khoảng hai đầu người. Vừa nhảy lên cọc trúc( gọi là cọc trúc cho mọi người dễ hình dung) liền không giữ được vài giây, lập tức ngã xuống. Những cọc trúc này bề mặt rất nhỏ, chỉ tầm một phần ba bàn chân, không những vậy cọc trúc lại có độ uốn dẻo, quả thực khó càng thêm khó.
Ở gần đó, Thừa Chí không biết từ khi nào đã đứng cạnh Thiều Quốc Việt, hỏi nhỏ:
- Sư phụ, người cho sư đệ luyện tập cọc trúc ngay từ đầu sao? Bài tập này khó như vậy, sợ rằng sư đệ chưa thể làm ngay được.
Thiều Quốc Việt vẫn nhìn về phía Trần Anh, nhàn nhạt nói:
- Ta cũng tính để nó tập hấp thu huyễn lực một thời gian. Bất quá dường như vì lí do nào đó mà huyễn lực đi vào trong cơ thể luôn không cân bằng, có nguy cơ phá vỡ kinh mạch. Lại thêm việc nóng vội như việc đổ dầu vào lửa, nếu tâm không tĩnh, nguy cơ tẩu hỏa nhập ma rất cao.
Rầm.
Đây đã không biết là lần thứ bao nhiêu Trần Anh rơi xuống từ cọc trúc. Cú trượt lần này khiến Trần Anh ngã ngang trên mặt đất. Nhìn cọc trúc kia, lại nhìn những cọc trúc còn lại, hắn có chút nản lòng. Đến cọc trúc đơn giản nhất mình còn không thể đứng vững, vậy làm sao có thể chinh phục được hết những cọc trúc còn lại? Nhưng ý nghĩ nản lòng vừa trỗi dậy, mối thù của phụ mẫu lại dâng lên chiếm hết trí não. Đúng vậy, Trần Anh tập luyện không phải chỉ vì cho hắn, mà còn vì trên vai gánh vác mối thù của gia đình. Nhưng, phải làm sao mới có thể đứng trên cọc trúc đây? Đúng rồi, không phải sư phụ nói chỉ cần tâm tĩnh lại thì sẽ làm được sao? Bất quá như thế nào mới là tĩnh tâm?
Trần Anh như tìm được câu trả lời, trút ra một hơi thật dài, đứng dậy, từng bước đi tới cọc trúc. Thiều Quốc Việt nhìn thấy cảnh này, áng mắt lóe sáng:
- Tới rồi.
Bên cạnh, Thừa Chí nhìn thấy tư thế của Trần Anh, lập tức trở nên kinh ngạc.
Trần Anh như mọi lần, nhảy lên cọc trúc, bất quá lần này chậm rãi hơn, không còn sự vội vã lúc đầu.
Lần đầu, một phần năm nén nhang, rơi xuống.
Lần thứ hai, một phần ba nén nhang, ngã.
Lần thứ ba, một nửa nén nhang...
Đến lần thứ sáu, trong đầu Trần Anh đã trở nên gần như trống rỗng, hình ảnh duy nhất còn lại chính là cọc trúc trước mắt. Không chút do dự, Trần Anh nhảy lên.
- Thành công rồi. Băng Vân đang quan sát từ trong gia trang, thì thào.
Đúng lúc đó, Trần Anh đôi mắt đang có chút hờ hững liền trở nên vui mừng. Hắn thật sự làm được, thật sự đã đứng được một nén nhang.
- Ha ha, ta thật sự đã làm được. Trần Anh cười lớn, nhưng liền ngã ngay xuống đất do vài giây mất tập trung.
Thấy Thiều Quốc Việt đi tới chỗ mình, Trần Anh lập tức nói:
- Sư phụ, con đã làm được.
Thiều Quốc Việt nhìn Trần Anh gật đầu, tỏ ý tán thưởng. Lúc đầu, lão cho Trần Anh tập với cọc trúc chỉ là để Trần Anh nhận ra tác hại của sự nôn nóng và phân tâm khi tu luyện mà thôi. Ngay cả lão cũng không ngờ, Trần Anh lại có thể thật sự nghiệm ra được cách tĩnh tâm. Lão phất tay:
- Được, vậy con thử hấp thu huyễn lực xem sao.
Trần Anh cũng lấy làm kì lạ, không phải sư phụ nói khi có thể đứng lên cọc trúc cao nhất mới có thể tu luyện sao? Bất quá hắn cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, bắt đầu hấp thu huyễn lực.
Huyễn lực như lúc trước bắt đầu tạo thành từng màng mỏng xung quanh Trần Anh, sau đó hấp thu vào da, đi vào kinh mạch. Trước đó đến phần này, huyễn lực hấp thu vào sẽ trở nên rối loạn, nhưng hiện tại lại không như vậy, huyễn lực như không có lực cản, chảy liên tục vào người Trần Anh. Thiều Quốc Việt nhìn Trần Anh, hơi nhíu mày. Trước đó tuy nói một phần là do sự phân tâm, nóng vội của Trần Anh, nhưng thật ra phần lớn là do thể chất của hắn không ổn định, có một lực lượng bài xích huyễn lực, gây ra rối loạn. Nhưng hiện tại xem ra, thể chất của Trần Anh lại cân bằng đên hoàn hảo, lực lượng kia dường như đã biến mất vô tung. Nếu như nói thể chất của Trần Anh lúc này có gì khác biệt, thì chỉ có thể nói hiện tại, thể chất Trần Anh là cực phẩm cho một tu sĩ.
Trong khi Thiều Quốc Việt đang suy nghĩ, bên phía Trần Anh, huyễn lực xung quanh cơ thể có dị biến. Huyễn lực vốn tạo thành lớp màng mỏng đột nhiên biến đổi thành một vòng xoáy nhỏ, xoay tròn quanh Trần Anh.
Trần Anh đang tu luyện, bất quá dường nhu cảm nhận được gì đó, có chút e ngại.
Thấy Trần Anh có cử chỉ khác lạ, Thiều Quốc Việt truyền âm:
- Không cần lo sợ, cứ tiếp tục cố gắng hấp thu huyễn lực, dù thế nào cũng không được ngừng.
Trần Anh tuy trong người cảm thấy có chút khác lạ, bất quá cũng không dám cãi lời sư phụ, cắn răng hấp thu huyễn lực.
Nửa giờ sau, vòng xoáy xung quanh Trần Anh cuối cùng lớn ra, bao phủ cả người hắn, sau đó biến mất. Trần Anh mở mắt ra, nhìn thấy Thiều Quốc Việt đang mỉm cười, lão nói:
- Cảm giác như thế nào?
Trần Anh đứng dậy, tự kiểm tra cơ thể mình, chợt có chút ngạc nhiên:
- Cơ thể con rất thoải mái, cả các giác quan cũng có vẻ tốt hơn trước.
- Đó là điều tất nhiên, sư đệ vừa tăng tu vi lên thất cấp huyễn giả đó. Thừa Chí cũng đi tới, mỉm cười nói.
- Thật sự sao? Trần Anh có chút ngơ ngác hỏi.
- Còn giả được sao? Sư đệ thiên phú cao như vậy, xem ra sau này ta phải chịu khó lấy lòng rồi, biết đâu sau này lại được ôm một cái bắp đùi lớn, Ha ha. Thừa Chí cười thành tiếng.
Khác với sự ồn ào của hai sư huynh đệ bên kia, phía Thiều Quốc Việt lại tĩnh lặng là thường. Lúc trước khi vòng xoáy đó xuất hiện, lão đã biết cơ hội của Trần Anh tới. Đáng lí, với số huyễn lực đó, Trần Anh phải thăng được hai cấp mới đúng, nhưng hiện tại chỉ tăng được một, vậy chỗ huyễn lực còn lại đã đi đâu?
Số huyễn lực đó, thực ra đã nằm ở trong người Trần Anh. Bất quá không ở trong đan điền, mà là một nới khác, nơi những huyễn lực do huyết hồng trong cơ thể Trần Anh ngự trị. Không ai biết rằng, khi Trần Anh tu luyện lần đầu tiên, nó chính là thủ phạm gây rối loạn huyễn lực Trần Anh hấp thu. Không phải để kích thích dẫn bạo huyễn lực, mà là tiêu diệt chúng. Giả như khi đó Thiều Quốc Việt không can thiệp, chỗ huyễn lực hỗn loạn đó cũng sẽ biến mất mà không gây thương tổn gì. Luồng huyễn lực huyết hồng này mạnh mẽ bá đạo, nhưng lại thu mình lại và trở nên nhu hòa khi Trần Anh thả lỏng tâm hồn, loại bỏ tạp niệm, đưa cơ thể trở về trạng thái cân bằng.