Vô Tận Hỏa Vực
Chương 40 : Thiều Quốc Việt . Đôi chút hoài niệm
Ngày đăng: 09:18 27/06/20
Buổi trưa, trong rừng trúc, một mùi hương tỏa ra kích thích khứu giác. Gần đống lửa, Thừa Chí đang dạy Trần Anh cách nướng chỗ huyễn thỏ mà họ mới bắt được. Cách đó không xa, Băng Vân không biết đang nói chuyện gì với Thiều Quốc Việt, chỉ thấy lão mặt hiện lên nét cười khổ làm Trần Anh cùng Thừa Chí cực kì tò mò.
- Cái gì?
Thiều Quốc Việt không kiềm chế được cảm xúc, giọng đột nhiên cao lên. Khi thấy Trần Anh và Thừa Chí nhìn về phía mình, liền cố gắng nghiêm nghị, thu nhỏ giọng, nói:
- Thật sự là bà ấy nói vậy sao?
Băng Vân nhìn Thiều Quốc Việt không trả lời, hừ lạnh:
- Bảy năm không xuống núi thăm vợ con nổi một lần, làm phụ thân như vậy thật tốt mà.
Thiều Quốc Việt nhìn từ trong đôi mắt Băng Vân mà thấy được đáp án câu hỏi của mình. Lão chợt cười khổ không thôi.
Ai cũng phải công nhận Thiều Quốc Việt là một sát thủ đỉnh cấp, bất quá khác những sát thủ khác, kể cả khi chiến đấu trực diện lão cũng cực kì dũng mãnh. Nếu nói khuyết điểm duy nhất của lão thời đó chính là cực kì hiếu sát.
Ba mươi năm trước, có một lần, chỉ vì một tên nhị thế tổ buông lời nhục mạ mà lập tức bị giết hại. Không những vậy, gia tộc kia sau đó liên kết với một sát đoàn ý đồ tìm giết Thiều Quốc Việt cũng bị toàn diệt ngay khi vừa tụ họp bởi một mình lão. Thi thể của những người này không ai còn nguyên vẹn. Người moi tim, người mất đầu, người bị rạch toang nội tạng, kinh khủng hơn là tên chủ sát đoàn bị chặt thành mảnh vụn. Từ đó danh tiếng Thiều Quốc Việt vang xa, được giới sát thủ đặt danh xưng Cuồng Sát.
Cuồng Sát kiêu ngạo, khát máu lúc đó mới chỉ vừa tấn cấp Huyễn Linh được vài ngày, liền chủ động đi tìm Dạ Ảnh khiêu chiến. Ngựa non háu đá, chưa tấn công được vài phút, lão đã bị Dạ Ảnh kề dao vào cổ. Thiết nghĩ hẳn phải chết, nhưng Dạ Ảnh dường như gặp chuyện cực gấp, lập tức bỏ đi. Mang theo thương thế trên người, Cuồng Sát đã không còn mạnh mẽ như trước. Không biết thông tin làm sao lọt ra ngoài, những kẻ muốn giết hắn thấy có cơ hội liền truy lùng ráo riết khắp nơi. Cuồng Sát cuối cùng cũng bị tìm thấy.
Bị thương nặng, lão không thể một mình trấn áp cục diện được như trước. Lợi thế lớn nhất là ám sát trong bóng tối cũng không còn, chỉ đành vừa đánh vừa lui. Đến cuối cùng lão đã nhảy qua tường một ngôi nhà lớn mà sau này Cuồng Sát mới biết là nhà viện trưởng Phiên Vân học viện Lý Hòa An, sau đó ngất đi.
Một tiếng nói vang lên làm Cuồng Sát thức giấc:
- Tiểu thư, công tử của Thái sư đến xin gặp mặt.
- Nói ta thấy không khỏe trong người, không gặp.
- Dạ tiểu thư.
Mở đôi mắt của mình ra, Cuồng Sát nhìn thấy một cô nương tầm hai mươi tuổi. Vốn muốn cử động, nhưng cả người Cuồng Sát bây giờ chỉ có đôi mắt là có thể nhúc nhích. Cô nương kia cũng phát hiện ra điều này, nói khẽ:
- Ngươi cứ yên tâm ở lại đây dưỡng thương đi. Bọn người truy sát ngươi không thể vào đây lục soát được.
Thấy được sự nghi vấn trong mắt Cuồng Sát, nàng mỉm cười:
- Tuy ta không biết tại sao ngươi bị bọn người đó truy đuổi ngươi, bất quá khi ngươi hôn mê, ta đã thấy ngươi gọi tên một người nào đó, có lẽ rất thân thương với ngươi. Hiện tại, nhìn vào đôi mắt ngươi, ta có thể khẳng định, dù hiện tại thế nào thì bản chất của ngươi không quá xấu.
Cuồng Sát nghe vậy mà đờ người ra. Đầu tiên là cảm thấy buồn cười. Lão là một sát thủ giết người không gớm tay, sao lại có thể có bản chất tốt đẹp chứ. Nhưng nếu suy nghĩ kĩ ra thì cũng có chút đúng. Người không vì mình, trời chu đất diệt. Nếu lão không tàn sát những người kia, kẻ phải chết sẽ là lão. Ánh mắt lão nhìn cô nương trước mắt, có chút phức tạp.
Sau một khoảng thời gian tiếp xúc, Cuồng Sát mới biết được, vị cô nương kia tên Lý Nhược Thủy, con gái duy nhất của thừa tướng Thiết Khí đế quốc. Vì trả ơn vị cô nương này, Cuồng Sát quyết định ở lại âm thầm bảo vệ nàng một thời gian.
Cuồng Sát dạy Lý Nhược Thủy tu luyện, nàng lại giúp lão giảm bớt sự khát máu. Lâu dần, trai tài gái sắc ở cạnh nhau, chuyện gì đến rồi cũng đến. Bất quá Lý Hòa An lại phát hiện ra chuyện này, đuổi Cuồng Sát đi. Tình cảm không dễ dàng chia rẽ, bởi vậy hai người vẫn tìm cách gặp nhau mỗi tháng.
Nhưng lần gần nhất gặp lại đã là bảy năm trước rồi. Thiều Quốc Việt sợ vợ. Không sai, lão cực kì sợ vợ. Có lẽ vì quá yêu, có lẽ vì kính trọng, nhưng Cuồng Sát khi bản tính ngông cuồng mất dần, bản tính sợ vợ lại hiện ra. Bất quá cũng không sao, đây chính là cách luyện tâm của lão. Nghe được lời nói của con gái, Thiều Quốc Việt nhíu mày, nói:
- Thôi được, con về nói với Nhược Thủy, trước mùa đông ta sẽ đích thân xuống gặp bà ấy.
Băng Vân mỗi khi nghĩ về mẫu thân đơn độc trong bảy năm qua lại cực kì tức giận, nghe thấy câu này liền nổi giận:
- Trước mùa đông, vậy phụ thân người cứ chờ thiệp cưới ngày mẫu thân tái giá đi.
Thiều Quốc Việt có chút nóng vội:
- Vậy thì hai tháng được không? Hai tháng nữa ta sẽ xuống núi.
Băng Vân nghe giọng của Thiều Quốc Việt, liền biết đây đã là giới hạn cuối cùng của lão. Tuy tức giận, nhưng nàng cũng không phải không hiểu lí lẽ. Thiều Quốc Việt không phải người phụ bạc, không gặp lại vợ mình chắc hẳn có lí do khó nói. Bởi vậy cũng đành chấp nhận.
Thiều Quốc Việt cũng thở ra một hơi. Nhìn về phía Trần Anh, mặt lão có chút trầm tư. Xem ra hai tháng này có nhiều việc để làm rồi.
- Cái gì?
Thiều Quốc Việt không kiềm chế được cảm xúc, giọng đột nhiên cao lên. Khi thấy Trần Anh và Thừa Chí nhìn về phía mình, liền cố gắng nghiêm nghị, thu nhỏ giọng, nói:
- Thật sự là bà ấy nói vậy sao?
Băng Vân nhìn Thiều Quốc Việt không trả lời, hừ lạnh:
- Bảy năm không xuống núi thăm vợ con nổi một lần, làm phụ thân như vậy thật tốt mà.
Thiều Quốc Việt nhìn từ trong đôi mắt Băng Vân mà thấy được đáp án câu hỏi của mình. Lão chợt cười khổ không thôi.
Ai cũng phải công nhận Thiều Quốc Việt là một sát thủ đỉnh cấp, bất quá khác những sát thủ khác, kể cả khi chiến đấu trực diện lão cũng cực kì dũng mãnh. Nếu nói khuyết điểm duy nhất của lão thời đó chính là cực kì hiếu sát.
Ba mươi năm trước, có một lần, chỉ vì một tên nhị thế tổ buông lời nhục mạ mà lập tức bị giết hại. Không những vậy, gia tộc kia sau đó liên kết với một sát đoàn ý đồ tìm giết Thiều Quốc Việt cũng bị toàn diệt ngay khi vừa tụ họp bởi một mình lão. Thi thể của những người này không ai còn nguyên vẹn. Người moi tim, người mất đầu, người bị rạch toang nội tạng, kinh khủng hơn là tên chủ sát đoàn bị chặt thành mảnh vụn. Từ đó danh tiếng Thiều Quốc Việt vang xa, được giới sát thủ đặt danh xưng Cuồng Sát.
Cuồng Sát kiêu ngạo, khát máu lúc đó mới chỉ vừa tấn cấp Huyễn Linh được vài ngày, liền chủ động đi tìm Dạ Ảnh khiêu chiến. Ngựa non háu đá, chưa tấn công được vài phút, lão đã bị Dạ Ảnh kề dao vào cổ. Thiết nghĩ hẳn phải chết, nhưng Dạ Ảnh dường như gặp chuyện cực gấp, lập tức bỏ đi. Mang theo thương thế trên người, Cuồng Sát đã không còn mạnh mẽ như trước. Không biết thông tin làm sao lọt ra ngoài, những kẻ muốn giết hắn thấy có cơ hội liền truy lùng ráo riết khắp nơi. Cuồng Sát cuối cùng cũng bị tìm thấy.
Bị thương nặng, lão không thể một mình trấn áp cục diện được như trước. Lợi thế lớn nhất là ám sát trong bóng tối cũng không còn, chỉ đành vừa đánh vừa lui. Đến cuối cùng lão đã nhảy qua tường một ngôi nhà lớn mà sau này Cuồng Sát mới biết là nhà viện trưởng Phiên Vân học viện Lý Hòa An, sau đó ngất đi.
Một tiếng nói vang lên làm Cuồng Sát thức giấc:
- Tiểu thư, công tử của Thái sư đến xin gặp mặt.
- Nói ta thấy không khỏe trong người, không gặp.
- Dạ tiểu thư.
Mở đôi mắt của mình ra, Cuồng Sát nhìn thấy một cô nương tầm hai mươi tuổi. Vốn muốn cử động, nhưng cả người Cuồng Sát bây giờ chỉ có đôi mắt là có thể nhúc nhích. Cô nương kia cũng phát hiện ra điều này, nói khẽ:
- Ngươi cứ yên tâm ở lại đây dưỡng thương đi. Bọn người truy sát ngươi không thể vào đây lục soát được.
Thấy được sự nghi vấn trong mắt Cuồng Sát, nàng mỉm cười:
- Tuy ta không biết tại sao ngươi bị bọn người đó truy đuổi ngươi, bất quá khi ngươi hôn mê, ta đã thấy ngươi gọi tên một người nào đó, có lẽ rất thân thương với ngươi. Hiện tại, nhìn vào đôi mắt ngươi, ta có thể khẳng định, dù hiện tại thế nào thì bản chất của ngươi không quá xấu.
Cuồng Sát nghe vậy mà đờ người ra. Đầu tiên là cảm thấy buồn cười. Lão là một sát thủ giết người không gớm tay, sao lại có thể có bản chất tốt đẹp chứ. Nhưng nếu suy nghĩ kĩ ra thì cũng có chút đúng. Người không vì mình, trời chu đất diệt. Nếu lão không tàn sát những người kia, kẻ phải chết sẽ là lão. Ánh mắt lão nhìn cô nương trước mắt, có chút phức tạp.
Sau một khoảng thời gian tiếp xúc, Cuồng Sát mới biết được, vị cô nương kia tên Lý Nhược Thủy, con gái duy nhất của thừa tướng Thiết Khí đế quốc. Vì trả ơn vị cô nương này, Cuồng Sát quyết định ở lại âm thầm bảo vệ nàng một thời gian.
Cuồng Sát dạy Lý Nhược Thủy tu luyện, nàng lại giúp lão giảm bớt sự khát máu. Lâu dần, trai tài gái sắc ở cạnh nhau, chuyện gì đến rồi cũng đến. Bất quá Lý Hòa An lại phát hiện ra chuyện này, đuổi Cuồng Sát đi. Tình cảm không dễ dàng chia rẽ, bởi vậy hai người vẫn tìm cách gặp nhau mỗi tháng.
Nhưng lần gần nhất gặp lại đã là bảy năm trước rồi. Thiều Quốc Việt sợ vợ. Không sai, lão cực kì sợ vợ. Có lẽ vì quá yêu, có lẽ vì kính trọng, nhưng Cuồng Sát khi bản tính ngông cuồng mất dần, bản tính sợ vợ lại hiện ra. Bất quá cũng không sao, đây chính là cách luyện tâm của lão. Nghe được lời nói của con gái, Thiều Quốc Việt nhíu mày, nói:
- Thôi được, con về nói với Nhược Thủy, trước mùa đông ta sẽ đích thân xuống gặp bà ấy.
Băng Vân mỗi khi nghĩ về mẫu thân đơn độc trong bảy năm qua lại cực kì tức giận, nghe thấy câu này liền nổi giận:
- Trước mùa đông, vậy phụ thân người cứ chờ thiệp cưới ngày mẫu thân tái giá đi.
Thiều Quốc Việt có chút nóng vội:
- Vậy thì hai tháng được không? Hai tháng nữa ta sẽ xuống núi.
Băng Vân nghe giọng của Thiều Quốc Việt, liền biết đây đã là giới hạn cuối cùng của lão. Tuy tức giận, nhưng nàng cũng không phải không hiểu lí lẽ. Thiều Quốc Việt không phải người phụ bạc, không gặp lại vợ mình chắc hẳn có lí do khó nói. Bởi vậy cũng đành chấp nhận.
Thiều Quốc Việt cũng thở ra một hơi. Nhìn về phía Trần Anh, mặt lão có chút trầm tư. Xem ra hai tháng này có nhiều việc để làm rồi.