Vô Tận Hỏa Vực

Chương 41 : Nam nhân và nam nhân

Ngày đăng: 09:18 27/06/20

Ánh dương cuối cùng sắp tắt ở phía vòm trời, chim cũng thành đàn cùng nhau về tổ, trong một khu rừng tên Thạch Thiết ở sát rìa phía Tây núi Thanh Phong, một thiếu niên đang đứng trên mỏm đá. Hai tay hắn cầm hai xô nước đầy, chân phải co lên, chân trái làm trụ đứng trên mỏm đá, tựa như một con hạc vậy. Tóc thiếu niên hơi ngắn, người thẳng đứng, vạt áo phiêu phù trong gió không dính một giọt nước, trong thời điểm chiều tà này tạo nên một cảnh tượng có chút mê người. Nhưng nhìn và làm lại là hai việc khác nhau, lúc trước nhìn Thừa Chí làm động tác này. hắn cũng có cảm giác như vậy. Bất quá khi chính mình thực hiện, quả thực là khổ không thể tả.
Tuy kĩ xảo Trần Anh được Dạ Ảnh dạy dỗ cũng không tồi, nhưng than thể lại không được đến mức như vậy, hiện tại làm động tác này, không được để tràn nước ra ngoài, lại cũng không được dùng huyễn lưc để chống đỡ, quá khó. Hết để tràn nước ra ngoài, bị mất trụ mà ngã xuống, hay đơn giản là động tác không chuẩn, số lần Trần Anh phải làm lại đã không biết bao nhiêu rồi. Mặt trời đã gần biến mất, cái nóng bức, oi ả cũng đang được làm dịu đi, nhưng trên người, trên mặt Trần Anh, mồ hôi vẫn chưa từng ngừng chảy. Cả cơ bắp hắn nóng ran, chân tay bắt đầu run rẩy, mắt hơi mờ đi. xem ra chỉ cần them vài phút, có thể sẽ bất tỉnh nhân sự. Đúng lúc này, một âm thanh trầm trầm vang lên:
- Được rồi, Trần Anh, hôm nay đến đây thôi.
Từ trong gia trang, một giọng nói vọng ra làm cho Trần Anh hơi tỉnh táo trở lại.
Chỉ kịp “ Dạ “ một tiếng , Trần Anh lập tức hạ chân, bỏ hai xô nước ở hai tay xuống, đồng thời nằm ngửa trên mặt đất. Lúc này, cả người hắn gần như thoát lực, theo như Trần Anh nghĩ, chỉ có nằm xuống như vậy mới thoải mái nhất. Bất quá khi hắn vừa tựa lưng xuống chưa nổi một phút, giọng nói trầm trầm kia lại vang lên:
- Con nghĩ cho con đứng hai canh giờ để sau đó con nằm như vậy hay sao? Con muốn công sức ba canh giờ của con bỏ sông bỏ bể phải không? Còn muốn báo thù cho phụ mẫu hay không? Ngồi dậy luyện công ngay cho ta.
Trần Anh vốn đang nằm trên đất, nghe được câu này thì hai mắt lóe ra một tia lửa. Đúng, nếu không cố gắng làm sao có thể bắt kịp kẻ sát hại phụ mẫu, lại làm sao có thể báo thù đây. Nghĩ vậy, hai tay hắn chống xuống đất, cố sức đẩy người dậy.
- Lập tức hấp thu huyễn lực, nhớ kĩ, tâm vô tạp niệm.
Thiều Quốc Việt nói, trong suy nghĩ cũng có chút tán thưởng, dù sao lão cũng cho Trần Anh tập gấp đôi người bình thường trong lần đầu tiên, vậy mà tên này cũng chịu đụng được, nói ra cũng có chút ý chí.
Trần Anh cũng không nhiều lời(mà căn bản mệt quá rồi còn sức đâu mà nói) lập tức làm theo, đưa huyễn lực vào trong cơ thể mình. Vòng xoáy nhỏ giống như lúc ở rừng trúc lại hiện ra vây quanh người Trần Anh. Đã có kinh nghiệm từ lần trước, Trần Anh cũng không còn e ngại tiếp tục tu luyện.
Sau một nén nhang, Trần Anh đứng dậy, cả người cảm thấy khoan khoái vô cùng, xem ra sau khi tu luyện đã làm tan sự mệt nhọc lúc trước. Nhớ tới vòng xoáy nhỏ kia, Trần Anh lại có chút vui mừng, vội vàng kiểm tra lại than thể, bất quá ngay lập tức liền thất vọng, thì thào:
- Hóa ra huyễn lực chỉ thêm được một chút, cứ tưởng lại đột phá cảnh giới chứ.
Thiều Quốc Việt đang tiến lại gần , nghe thấy vậy liền xúc động muốn đập bay Trần Anh. Tu luyện từ lục cấp huyễn giả lên thất cấp huyễn giả, không tính đến những tên phế vật thì người chậm chậm mất ba đến bốn tháng, người nhanh cũng phải một hai tháng, ngươi tu luyện hai ngày từ lục cấp lên thất cấp, đã vậy còn tích tụ được một phần mười của thất cấp huyễn giả rồi, lại còn chê ít? Nghĩ thì như vậy, nhưng Thiều Quốc Việt vẫn không thể hiện ra bên ngoài, bất quá đang định khen tặng Trần Anh chút ít liền dừng lại. Khen hắn xem chừng sẽ làm hắn kiêu ngạo thêm. Lão đang đi tới bên Trần Anh liền quay đầu về gia trang, nói:
- Thừa Chí.
- Có đệ tử.
Thừa Chí vốn thấy sư phụ hình như có chút không đúng, tuy là nói không biểu hiện ra ngoài, nhưng người sống với Thiều Quốc Việt đã hơn mười năm như hắn mà nói, cũng có thể nhận ra sự khác lạ. Vốn đang muốn tránh vào trong bếp, liền nghe thấy sư phụ gọi mình, quả thật khóc không ra nước mắt, “ Dạ “ một tiếng thôi mà sao quá thê lương.
Thiều Quốc Việt nhìn mặt của Thừa Chí, cũng biết chừng hắn đã đoán ra chút ít, liền ổn định lại tâm tình, nói:
- Thừa Chí, đợi sau khi Trần Anh tắm rửa, ăn tối xong, dẫn hắn đến căn phòng ở cuối gia trang, từ nay hắn sẽ tu luyện tại đó.
- Dạ sư phụ.
Thừa Chí thấy sư phụ không phải tức giận đối với mình, thở phào một hơi, bất quá nghe thấy sư phụ cho Trần Anh ở căn phòng kia, lập tức nhìn Trần Anh với ánh mắt có ba phần khó hiểu, bảy phần thương hại, khiến Trần Anh lúc nhìn hắn chợt rùng mình một cái.
- Còn Trần Anh, con là tiều sư đệ, vì vậy chuyện để sư tỉ, sư huynh hầu hạ là không thể xảy ra, từ mai, nước dùng trong gia trang con phải đi lấy, nước tắm trong gia trang cũng phải do con đun, nấu ăn thì đi theo Thừa Chí sư huynh học tập, giặt đồ, phơi đồ cũng không được để đến tay sư huynh sư tỉ. Làm hết tất cả việc này chu toàn, nhưng thời gian luyện tập vẫn như cũ. Con có làm được không.
Thiều Quốc Việt không quay đầu lại. hỏi.
- Dạ được thưa sư phụ. Trần Anh cũng không suy nghĩ nhiều vội vàng đáp ứng.
Đến khi Thiều Quốc Việt đã đi rồi, Trần Anh mới có dịp phân tích ánh mắt kia của Thừa Chí. Nhìn từ phía Trần Anh, hắn hình như cảm thấy ánh mắt kia có chút tình ý? Nhớ đến mấy câu chuyện trước kia Hồ Thiên Tuyết từng kể cho hắn, nam nhân và nam nhân…….. Tới đây, Trần Anh lập tức chạy vào phòng tắm, trên đường đi, lâu lâu vẫn bí mật ngoảnh lại, quả nhiên vẫn thấy ánh mắt “ đắm đuối” của vị sư huynh này, lại còn như đang đánh giá gì đó.