Vô Tận Hỏa Vực
Chương 44 : Thói quen
Ngày đăng: 09:18 27/06/20
- Bệ hạ, trong số những thủ vệ quân bị sát hại, có vài người bị móc tim, moi nội tạng, hoặc là mất đầu, trong khi đó với tu vi của tên thích khách đã làm chuyện này, tuyệt đối có thể không nhất thiết phải làm như vậy.
Lên tiếng là Trần Sỹ, được xưng là thần thám của Thần Long đế quốc, cũng được coi là một tài năng hiếm có, suy luận hơn người, trước nay những vụ án khó ở Thần Long đế quốc đều được hắn chỉ điểm mà tìm ra nguyên nhân.
Nguyễn Tùng nghe vậy cũng thu hồi lại tức giận:
- Vậy tại sao hắn lại làm như vậy?
- Có lẽ là vì thói quen cũng nên.
- Thói quen? Vậy có nghĩa là ngươi đã nghĩ ra đó là người nào sao?
Trần Sỹ lần này không trả lời Nguyễn Tùng, chỉ nhìn về phía Hoàng Thượng mỉm cười:
- Hoàng Thượng, hạ thần có thể kể một câu chuyện xưa không?
Thấy Mộng Đạt tỏ vẻ đồng ý, Trần Sỹ vẻ mặt miên man suy nghĩ gì đó, chầm chậm kể lại một câu chuyện xưa:
- Trước kia ở một trấn nghèo tên Thụy Linh có một ngôi nhà nhỏ. Ngôi nhà này có ba cha con nương tựa vào nhau mà sống. Rồi một ngày, người cha mang trọng bệnh, y sư trong trấn nhỏ là một ông lão đã ở bên kia sườn dốc của cuộc đời, thấy gia cảnh cha con họ khó khăn liền xem bệnh mà không lấy tiền. Bất quá bệnh của người cha là do hao lực quá độ, tích tụ lâu ngày, đến giờ bộc phát ra, phải cần một số loại thuốc đắt tiền để tẩm bổ điều dưỡng, mấy thứ này, y sư nọ cũng lực bất tòng tâm không thể giúp đỡ. Không còn cách nào, khác, hai đứa trẻ trong nhà liền chia nhau ra mà làm việc, cố gắng mua đồ tẩm bổ cho cha. Đệ đệ thì ngày ngày lên rừng săn thú, kiếm củi lo toan việc nhà, còn vị đại tỷ thì mang những thứ còn lại cuối cùng trong nhà và một số thứ đồ người dân trong trấn tặng đem lên tòa thành gần đó để bán. Nhưng rồi đến một ngày, trời đã tối mịt, vẫn không thấy đại tỷ về, vị đệ đệ kia ben trở nên sốt ruột, trong lòng cảm giác có chút bất an, sau khi hầu hạ phụ thân nghỉ ngơi, trong đêm tối theo đường mòn đi tìm tỷ tỷ.
Nói đến đây, Trần Sỹ liền quay đầu vào góc tường một chút, dường như để lau đi giọt nước mắt sắp tràn mi. Đến đây mọi người cũng đã đoán ra phần nào thân phận của vị đệ đệ kia là ai rồi, chẳng qua còn cần Trần Sỹ tự mình nói ra mà thôi. Mỗi người đều có chút thở dài, thương cảm. Trần Sỹ sau vài giây ngắn ngủi quay đi, liền nhanh chóng như không có chuyện gì xảy ra, quay mặt lại, bất quá giọng nói đã trở nên khàn khàn:
- …. Sau đó vị đệ đệ này mới biết được tỷ tỷ của hắn hôm nay đang mở sạp bán hàng bên đường liền bị tên thiếu gia của một gia tộc lớn nhìn trúng. Tên này vốn là một tên không hèn hạ, bỉ ổi, trong thành có không biết bao nhiêu cô nương lương thiện bị bắt đi đều bị hắn hành hạ tới chết. Nhưng gia tộc của hắn ở thành này thế lực lớn mạnh, cha hắn lại là thành chủ, dung túng cho hắn làm điều ác. Trước đây còn phải lén lút bắt người chỗ vắng, còn như bấy giờ hắn bắt người ngay giữa đường xá đông đúc cũng chẳng ai dám nói nửa lời, tất cả chỉ vì sợ hắn trả thù. Sáng hôm sau, hắn nghe tin tỷ tỷ hắn trong đêm đã bị tên thiếu gia kia hành hạ đến chết, thi thể cũng bị ném xuống vực, liền mang theo nỗi căm hận mà đành trở về. Nhưng mới đến đầu trấn, cảnh tượng tang thương đã đập vào mắt hắn. Trấn nhỏ vốn xơ xác nay đã gần như thành bình địa, xác người ngổn ngang trên đất, tất cả những người sống ở đây, một người đều không còn.
Nguyễn Tùng vốn nghe đến đoạn tên thiếu gia kia đã cực kì phẫn nộ, lại nghe số lương dân bị giết hại không thương tiếc kia bèn nổi giận:
- Ai, ai đã làm việc đó, còn tên thiếu gia kia nữa, hắn thuộc gia tộc nào, ngươi nói cho ta, bất kể là gia tộc tiếng tăm hiển hách gì, ta đều đến đập hắn.
- Ai đã làm ư, cũng chính là tên thiếu gia kia, nghe nói vị tỷ tỷ kia đã cắn hắn một cái, bởi vậy mà hắn liền đem người đến phá tan nhà vị tỷ tỷ đó, liền ngứa mắt luôn những thứ xung quanh “ thuận tay” làm đẹp cho cảnh sắc phía Tây thành.
Nguyễn Tùng nghe đến máu nóng sôi sục, đang định nói tiếp cái gì liền nhìn thấy Mộng Đạt ra hiệu một cái, cũng không nói ra khỏi miệng.
- Sau đó vị đệ đệ này không chốn nương thân, trên người một văn tiền cũng không có, phải vào sâu trong núi tìm một hang động để ở tạm. Bất quá hang động này đã bị một nam tử chiếm giữ làm nơi ở, vốn cũng không muốn tranh giành với người ta, nhưng nghĩ lại mình cũng chẳng còn nơi nào để đi, vì vậy đành đánh liều đi vào xin ở nhờ. Nam tử kia dường như là đang tu luyện không rảnh để ý đến hắn, vì vậy hắn liền chọn một chỗ trong góc hang động mà ngủ qua đêm. Sống với nam tử được vài ngày, vị đệ đệ kia liền biết tính người này ít nói, nhưng lại cực kì kiểu ngạo, có vẻ như hắn đang tu luyện để đánh với đại kình địch nào đó rất đáng sợ, nhưng nam tử lại không tỏ vẻ gì là sợ hãi mà còn có chút chờ mong. Vài ngày sau, nam tử rốt cục cũng mở miệng, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn một câu “ Ngươi hôm nay dẫn ta vào thành”. Sau khi vào một tửu điếm bên trong thành, không hiểu sao nam tử này lại gặp được tên thiếu gia kia, cũng không hiểu tên thiếu gia kia đắc tội nam tử ở điểm nào, liền dùng một chưởng đập nát đầu hắn từ trong vòng bảo hộ của mấy tên cận vệ, sau đó dư dả mang vị đệ đệ kia rời đi.
- Hay, đánh rất hay, rất sảng khoái. Nguyễn Tùng nghe vậy cũng hơi ngỡ ngàng, hô lên một tiếng.
Trần Sỹ cũng chẳng để tâm, tâm tư như chìm đắm vào câu chuyện, kể tiếp:
- Sau đó một tháng, gia tộc kia liên kết với mội vài bang phái nào đó, không hiểu sao tìm được nơi và nam tử đang ở, bao vây nam tử và vị đệ đệ kia trong đó. Lúc đó, tên thủ lĩnh bang hội kia có hỏi rằng “ Tại sao ngươi lại phải làm vậy?” Các ngươi biết nam tử kia trả lời sao không? Hắn nói “ Ta chỉ thuận tay mà thôi” , đến lúc này, vị đệ đệ kia mới biết nam tử chính vì mình mà ra tay, câu nói này cung chính là câu nói của những tên cận vệ phủ thành chủ đã nói khi phá trấn nhỏ kia. Sau đó là một tràng gió tanh mưa máu. Nhưng rốt cục những thế lực kia vẫn là ếch ngồi đáy giếng, nam tử kia như một liêm đao của tử thần tước đoạt đi mạng sống của từng người một một cách tàn bạo nhất mà vì vậy mà sau đó, người ta đặt biệt hiệu cho hắn là Cuồng Sát. Khi đã giải quyết xong tất cả, nam tử kia bèn ném lại cho vị đệ đệ kia một quyển trục, cũng không nói với hắn một câu. Có lẽ nam tử quá kiêu ngạo để tự nhận rằng mình đã vì một chuyện như vậy để động lòng mà nhúng tay vào.
Trần Sỹ lúc này đột nhiên quỳ xuống, nhìn thẳng về phía Mộng Đạt, khẩn thiết nói:
- Hoàng thượng, hạ thần chính là vị đệ đệ ở trong câu chuyện đó, Cuồng Sát cũng coi như là lão sư của hạ thần. Tính của ông ấy như thế nào, thuộc hạ hiểu rõ, sát hại nhân mạng bằng cách dã man như vậy cũng chỉ là để giúp hạ thần báo thù. Kẻ làm chuyện này biết thần sẽ suy nghĩ đến đây là thói quen liền có thể đổ tội cho ông ấy, nhưng thần có thể đảm bảo, Cuồng Sát sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy. Mong Hoàng Thượng suy xét kĩ càng
Lên tiếng là Trần Sỹ, được xưng là thần thám của Thần Long đế quốc, cũng được coi là một tài năng hiếm có, suy luận hơn người, trước nay những vụ án khó ở Thần Long đế quốc đều được hắn chỉ điểm mà tìm ra nguyên nhân.
Nguyễn Tùng nghe vậy cũng thu hồi lại tức giận:
- Vậy tại sao hắn lại làm như vậy?
- Có lẽ là vì thói quen cũng nên.
- Thói quen? Vậy có nghĩa là ngươi đã nghĩ ra đó là người nào sao?
Trần Sỹ lần này không trả lời Nguyễn Tùng, chỉ nhìn về phía Hoàng Thượng mỉm cười:
- Hoàng Thượng, hạ thần có thể kể một câu chuyện xưa không?
Thấy Mộng Đạt tỏ vẻ đồng ý, Trần Sỹ vẻ mặt miên man suy nghĩ gì đó, chầm chậm kể lại một câu chuyện xưa:
- Trước kia ở một trấn nghèo tên Thụy Linh có một ngôi nhà nhỏ. Ngôi nhà này có ba cha con nương tựa vào nhau mà sống. Rồi một ngày, người cha mang trọng bệnh, y sư trong trấn nhỏ là một ông lão đã ở bên kia sườn dốc của cuộc đời, thấy gia cảnh cha con họ khó khăn liền xem bệnh mà không lấy tiền. Bất quá bệnh của người cha là do hao lực quá độ, tích tụ lâu ngày, đến giờ bộc phát ra, phải cần một số loại thuốc đắt tiền để tẩm bổ điều dưỡng, mấy thứ này, y sư nọ cũng lực bất tòng tâm không thể giúp đỡ. Không còn cách nào, khác, hai đứa trẻ trong nhà liền chia nhau ra mà làm việc, cố gắng mua đồ tẩm bổ cho cha. Đệ đệ thì ngày ngày lên rừng săn thú, kiếm củi lo toan việc nhà, còn vị đại tỷ thì mang những thứ còn lại cuối cùng trong nhà và một số thứ đồ người dân trong trấn tặng đem lên tòa thành gần đó để bán. Nhưng rồi đến một ngày, trời đã tối mịt, vẫn không thấy đại tỷ về, vị đệ đệ kia ben trở nên sốt ruột, trong lòng cảm giác có chút bất an, sau khi hầu hạ phụ thân nghỉ ngơi, trong đêm tối theo đường mòn đi tìm tỷ tỷ.
Nói đến đây, Trần Sỹ liền quay đầu vào góc tường một chút, dường như để lau đi giọt nước mắt sắp tràn mi. Đến đây mọi người cũng đã đoán ra phần nào thân phận của vị đệ đệ kia là ai rồi, chẳng qua còn cần Trần Sỹ tự mình nói ra mà thôi. Mỗi người đều có chút thở dài, thương cảm. Trần Sỹ sau vài giây ngắn ngủi quay đi, liền nhanh chóng như không có chuyện gì xảy ra, quay mặt lại, bất quá giọng nói đã trở nên khàn khàn:
- …. Sau đó vị đệ đệ này mới biết được tỷ tỷ của hắn hôm nay đang mở sạp bán hàng bên đường liền bị tên thiếu gia của một gia tộc lớn nhìn trúng. Tên này vốn là một tên không hèn hạ, bỉ ổi, trong thành có không biết bao nhiêu cô nương lương thiện bị bắt đi đều bị hắn hành hạ tới chết. Nhưng gia tộc của hắn ở thành này thế lực lớn mạnh, cha hắn lại là thành chủ, dung túng cho hắn làm điều ác. Trước đây còn phải lén lút bắt người chỗ vắng, còn như bấy giờ hắn bắt người ngay giữa đường xá đông đúc cũng chẳng ai dám nói nửa lời, tất cả chỉ vì sợ hắn trả thù. Sáng hôm sau, hắn nghe tin tỷ tỷ hắn trong đêm đã bị tên thiếu gia kia hành hạ đến chết, thi thể cũng bị ném xuống vực, liền mang theo nỗi căm hận mà đành trở về. Nhưng mới đến đầu trấn, cảnh tượng tang thương đã đập vào mắt hắn. Trấn nhỏ vốn xơ xác nay đã gần như thành bình địa, xác người ngổn ngang trên đất, tất cả những người sống ở đây, một người đều không còn.
Nguyễn Tùng vốn nghe đến đoạn tên thiếu gia kia đã cực kì phẫn nộ, lại nghe số lương dân bị giết hại không thương tiếc kia bèn nổi giận:
- Ai, ai đã làm việc đó, còn tên thiếu gia kia nữa, hắn thuộc gia tộc nào, ngươi nói cho ta, bất kể là gia tộc tiếng tăm hiển hách gì, ta đều đến đập hắn.
- Ai đã làm ư, cũng chính là tên thiếu gia kia, nghe nói vị tỷ tỷ kia đã cắn hắn một cái, bởi vậy mà hắn liền đem người đến phá tan nhà vị tỷ tỷ đó, liền ngứa mắt luôn những thứ xung quanh “ thuận tay” làm đẹp cho cảnh sắc phía Tây thành.
Nguyễn Tùng nghe đến máu nóng sôi sục, đang định nói tiếp cái gì liền nhìn thấy Mộng Đạt ra hiệu một cái, cũng không nói ra khỏi miệng.
- Sau đó vị đệ đệ này không chốn nương thân, trên người một văn tiền cũng không có, phải vào sâu trong núi tìm một hang động để ở tạm. Bất quá hang động này đã bị một nam tử chiếm giữ làm nơi ở, vốn cũng không muốn tranh giành với người ta, nhưng nghĩ lại mình cũng chẳng còn nơi nào để đi, vì vậy đành đánh liều đi vào xin ở nhờ. Nam tử kia dường như là đang tu luyện không rảnh để ý đến hắn, vì vậy hắn liền chọn một chỗ trong góc hang động mà ngủ qua đêm. Sống với nam tử được vài ngày, vị đệ đệ kia liền biết tính người này ít nói, nhưng lại cực kì kiểu ngạo, có vẻ như hắn đang tu luyện để đánh với đại kình địch nào đó rất đáng sợ, nhưng nam tử lại không tỏ vẻ gì là sợ hãi mà còn có chút chờ mong. Vài ngày sau, nam tử rốt cục cũng mở miệng, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn một câu “ Ngươi hôm nay dẫn ta vào thành”. Sau khi vào một tửu điếm bên trong thành, không hiểu sao nam tử này lại gặp được tên thiếu gia kia, cũng không hiểu tên thiếu gia kia đắc tội nam tử ở điểm nào, liền dùng một chưởng đập nát đầu hắn từ trong vòng bảo hộ của mấy tên cận vệ, sau đó dư dả mang vị đệ đệ kia rời đi.
- Hay, đánh rất hay, rất sảng khoái. Nguyễn Tùng nghe vậy cũng hơi ngỡ ngàng, hô lên một tiếng.
Trần Sỹ cũng chẳng để tâm, tâm tư như chìm đắm vào câu chuyện, kể tiếp:
- Sau đó một tháng, gia tộc kia liên kết với mội vài bang phái nào đó, không hiểu sao tìm được nơi và nam tử đang ở, bao vây nam tử và vị đệ đệ kia trong đó. Lúc đó, tên thủ lĩnh bang hội kia có hỏi rằng “ Tại sao ngươi lại phải làm vậy?” Các ngươi biết nam tử kia trả lời sao không? Hắn nói “ Ta chỉ thuận tay mà thôi” , đến lúc này, vị đệ đệ kia mới biết nam tử chính vì mình mà ra tay, câu nói này cung chính là câu nói của những tên cận vệ phủ thành chủ đã nói khi phá trấn nhỏ kia. Sau đó là một tràng gió tanh mưa máu. Nhưng rốt cục những thế lực kia vẫn là ếch ngồi đáy giếng, nam tử kia như một liêm đao của tử thần tước đoạt đi mạng sống của từng người một một cách tàn bạo nhất mà vì vậy mà sau đó, người ta đặt biệt hiệu cho hắn là Cuồng Sát. Khi đã giải quyết xong tất cả, nam tử kia bèn ném lại cho vị đệ đệ kia một quyển trục, cũng không nói với hắn một câu. Có lẽ nam tử quá kiêu ngạo để tự nhận rằng mình đã vì một chuyện như vậy để động lòng mà nhúng tay vào.
Trần Sỹ lúc này đột nhiên quỳ xuống, nhìn thẳng về phía Mộng Đạt, khẩn thiết nói:
- Hoàng thượng, hạ thần chính là vị đệ đệ ở trong câu chuyện đó, Cuồng Sát cũng coi như là lão sư của hạ thần. Tính của ông ấy như thế nào, thuộc hạ hiểu rõ, sát hại nhân mạng bằng cách dã man như vậy cũng chỉ là để giúp hạ thần báo thù. Kẻ làm chuyện này biết thần sẽ suy nghĩ đến đây là thói quen liền có thể đổ tội cho ông ấy, nhưng thần có thể đảm bảo, Cuồng Sát sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy. Mong Hoàng Thượng suy xét kĩ càng