Vô Tận Hỏa Vực

Chương 45 : Âm mưu ám sát. Trong mơ

Ngày đăng: 09:18 27/06/20

Trong thư phòng đã im ắng trở lại, chỉ còn tiếng mưa rơi bên ngoài càng làm người ta trở nên đa sầu đa cảm. Những người trong phòng nhìn Trần Sỹ đang quỳ giữa phòng, ánh mắt đều hiện lên nét đồng cảm, chỉ có Mộng Đạt là đang suy tư điều gì đó. Phải đến lúc vị Đội Trưởng thủ vệ quân đứng một bên nhắc nhẹ một câu mới như tỉnh lại, phất tay nói:
- Khanh cứ đứng lên trước đi đã.
Khi nói, tay Mộng Đạt liền xuất ra một luồng huyễn lực, nâng Trần Sỹ đứng dậy, quay về phía lão bà đứng bên trái Trần Sỹ, mỉm cười:
- Hôm nay may mắn nhờ Thái lão nhắc nhở kịp thời, nếu không thì cục diện đã không an ổn như bây giờ.
Thái lão chính là lão bà xem thiên tượng lúc trước, nghe lời khen tặng của hoàng đế liền hơi cúi người, đáp:
- Thực ra thần cũng không có làm gì nhiều, thực ra từ lúc công chúa lên bốn tuổi, mỗi khi người gặp nguy hiểm trên bầu trời liền có giông sét, huyễn lực cũng lưu động một cách khác thường, chỉ cần là người biết thuật tướng nhìn gần sẽ biết được có điềm chẳng lành. Bất quá những năm gần đây âm mưu nhằm vào công chúa ngày càng nhiều, xem ra người có dị tâm đã biết ít nhiều,
Mộng Đạt cũng gật đầu:
- Đúng vậy, trước đây năng lực bảo hộ kì dị kia đã làm cho Thiết Khí đế quốc và Thiên Huyễn đế quốc phải bại lui, không dám tiến công nước ta nước. Nhưng khi công chúa lên bốn, năng lực bảo hộ đó cũng đã biến mất, may mắn Thần Long đế quốc của ta được Long thần chiếu cố mới phát sinh thay đổi về chất mà bằng chính thực lực đánh bại quân đoàn viễn chinh của hai đại đế quốc này. Chuyện này cũng không có gì là quá bí mật, bởi vậy chuyện này là lẽ đương nhiên, bất quá khi chúng ta đã đề cao cảnh giác mà chúng vẫn không ngại ngần mà lien tục thực hiện ám sát bất chấp hậu quả thì quả thực là có gì đó bất thường.
- Hoàng thượng, từ trước đến giờ công chúa đã gặp nguy hiểm hai mươi ba lần, theo như thần quan sát, sau mỗi lần như vậy, những cơn giông sét sẽ bị yếu đi, cũng có nghĩa là chẳng bao lâu, sẽ không thể nhìn bầu trời mà suy đoán việc nguy an của công chúa nữa. Đối phương hẳn là cũng đã cho một tướng sư trà trộn vào Dực Long thành của ta nghiên cứu nhiều năm nên đã biết được chuyện này.
- Thái lão, khi nào chuyện đó sẽ xảy ra?
- Lúc trước thần có dùng bí thuật để xem xét, hao tốn hai mươi năm tuổi thọ cuối cùng nhìn được chỉ còn hai lần mà thôi.
“Hai lần” Vẻ mặt của những người trong phòng ai nấy cũng đều ý thức được sự nghiêm trọng của việc này. Công chúa những năm này gần như trở thành một loại đức tin của dân chúng, cũng giống như hiện thân của thủ hộ giả làm đất nước có thể thái bình, thịnh vượng. Vị công chúa này xinh đẹp, thông minh, tính tình lại rất hòa ái, bởi vậy mà càng tăng thêm thiện cảm của dân chúng. Nếu như công chúa bị bắt đi, hay tình huống xấu nhất là bị giết hại, cảnh tượng dân chúng và quân sĩ suy sụp như thế nào thì không cẩn tưởng tưởng ra nữa, chỉ chắc chắn rằng, lúc đó đế quốc chắc chắn sụp đổ.
Thần Long đế quốc tuy nói đồng tâm một lòng, nhưng lúc mới gây dựng, đất nước nghèo nàn lạc hậu, có không ít quan lại đã mang khuynh hướng chuyển sang đế quốc khác sinh sống, phần nhiều trong số này đã bị Thiết Khí đế quốc hay Thiên Huyễn đế quốc mua chuộc từ lâu, nay trở thành cọc ngầm rất khó phát hiện, dù trong mười năm năm qua đã tinh lọc nội bộ nhiều lần cũng không có khả năng tiêu diệt tất cả.
Mộng Đạt cũng không phải người do dự, mỉm cười nói với Thái lão:
- Thái lão, người lần này đã vất vả nhiều rồi, hãy về nghỉ ngơi khôi phục đi
Dứt lời, quay qua phía bốn người đối diện, hạ lệnh:
- Đinh Hoàng Bảo, ngươi là đội trưởng thủ vệ quân, lập tức mang người đến tự mình áp trận bên ngoài hoàng cung. Nguyễn Tùng, ngươi cầm binh phù đi điều binh từ Nhất Long doanh và Nhị Long doanh, thiết quân luật toàn thành, phát lệnh tất cả đều phải ở trong nhà, ai ra khỏi nhà trong đêm không cần biết lí do hay thân thế, trảm. Dương Thanh, ngươi lập tức đi gửi phi điểu truyền chiếu của ta xuống tất cả sáu mươi ba tỉnh thành phong bế quan môn, không cho bất kì ai ra vào.
“ Dạ bệ hạ” bốn người được phân phó đồng thanh hô một tiếng sau đó liền nhanh chóng ra khỏi thư phòng.
Trần Sỹ thấy mọi người đều được phân phó đi hết, chỉ có mỗi mình là Mộng Đạt liền cả một chữ có hơi nhíu mày khó hiểu, nhìn về phía hoàng đế xem ý tứ hắn như thế nào. Mộng Đạt thấy mọi người đã đi hết, lúc này mới đi xuống phía Trần Sỹ, vỗ bả vai hắn, thở dài:
- Trần Sỹ, không phải ta không tin ngươi, bất quá vì sự an nguy của công chúa, buộc lòng phải điều tra rõ ràng. Ngươi xem có cách nào mời được Cuồng Sát về đây để đối chất không?
- Bệ hạ, sư phụ bôn ba khắp nơi, đến nay thần cũng không biết người ở chỗ nào, nếu đang ở trong những đế quốc nhân tộc còn dễ nói, bất quá chẳng may lại đang ở chỗ khác, đại lục rộng lớn quả thực như mò kim đáy bể.
Thấy Mộng Đạt không nói gì, Trần Sỹ tiếp tục:
- Xin bệ hạ cho thần tự thân đi tìm, có lẽ cơ may sẽ gặp được, sau đó mang sư phụ về đây làm rõ sự tình.
Trần Sỹ là một trong những người đi theo Mộng Đạt sớm nhất, nói về độ tin tưởng không phải bàn cái nhiều, nhưng sự việc quả thực có chút phức tạp, nếu liên quan đến sát thủ thì việc này còn có thế lực khác đang nhằm vào Thần Long đế quốc, bởi vậy mà bằng bất cứ giá nào cũng phải nhận định được sự việc một cách rõ ràng.
- Vậy đi, hiện tại ngươi bắt đầu đi tìm bắt tên tướng sư ẩn dấu trong thành cho ta, sau khi xong việc liền tùy ý lựa chọn mười người trong tất cả các doanh để đi cùng, dù ngươi có chọn [Ám doanh] cũng được.
[Ám doanh], cái tên quả thực quá đỗi thân thương với Trần Sỹ, trước đây hắn cũng từng là một phó quân trưởng của doanh này, lập được bao chiến công trong những lần chống kế hoạch viễn chinh của Thiết Khí và Thiên Huyễn, bất quá sau này bị lộ mặt nên đành phải ra khỏi doanh.
- Bệ hạ, không cần thiết phải như vậy đâu, người trong [Ám doanh] không nhiều, điều đi một phần là thiếu một phần, vả lại sao có thể để họ chịu khổ theo thần chỉ vì việc riêng của thần chứ, cứ cho thần mười người trong quân doanh bình thường là đủ.
Mộng Đạt nghe vậy liền mỉm cười:
- Đi theo ngươi còn là vinh dự của họ nữa kia, một trong ba người có nhiều chiến công nhất [Ám doanh] ngươi không biết mình là thần tượng của bao nhiêu người sao? Mà ta nghĩ, có nhiều bằng hữu cũ cũng muốn gặp lại ngươi đấy. Vả lại, dù không có lí do này thì đã sao, ta không thể để huynh đệ của mình gặp nguy hiểm được, lần này đi không biết gặp những chuyện gì, nếu ngươi gặp chuyện chẳng phải ta sẽ rất khổ tâm sao?
- Bệ hạ
Trần Sỹ mắt đỏ lên, giọng nói xúc động:
- Thần sẽ bắt được tên tướng sư kia, sau đó ngày mai lập tức lên đường, sớm ngày tìm được sư phụ để không làm phí công bệ hạ.
………..
Trên đỉnh Thanh Phong sơn Trần Anh đang đau khổ đến quằn quại trong giấc mơ, đúng vậy, hiện tại hắn không thể tỉnh dậy mà chìm vào giấc mơ của mình. Trong mơ, lúc hắn bị lửa thiêu, lúc lại bị phong kiếm chém tới, khi thì bị chìm xuống nước, rồi lại bị đá đè…. Nếu như nhìn về bên ngoài, Trần Anh lúc này đang nằm trên giường đá mát mẻ, nhưng cả người đã ướt đãm mồ hôi, co giật liên hồi, cơ thể xem ra chẳng mấy mà sẽ bạo thể hay đứt mạch ấu mà chết.
Trong giấc mơ, Trần Anh đã từng cố thử dùng huyễn lực để chống cự nhưng vô ích, bởi vậy hiện tại hắn chạy, cứ chạy mãi trong không gian vô cùng vô tận này, nhưng Trần Anh chạy đến đâu cũng không thể thoát khỏi những chuỗi nguyên tố nhiều màu đang đuổi theo phía sau, dường như chúng hận không thể lấy mạng Trần Anh vậy, nếu không phải nhờ trong những tia nguyên tố chi lực này có một tia Lỗi lực cố gắng chống đỡ cho hắn nãy giờ thì hiện tại có lẽ Trần Anh đã tiêu rồi.
Đuối sức, đúng vậy, Trần Anh đã bắt đầu đuối sức rồi. Khi ngã xuống dưới đất, Trần Anh cũng không sợ hãi, hắn chỉ tức giận chính mình không thể trả thù cho phụ mẫu mà đã chết một cách vô dụng như vậy, kể cả việc dùng Uẩn phòng để tập trung nguyên tố chi lực mà bao nhiêu người từng vượt qua một cách dễ dàng đều không thể thực hiện, quả thực quá vô dụng mà.
Tất nhiên lúc này Trần Anh không biết, những người kia chỉ tập trung lại một nguyên tố chi lực của chính họ là mạnh mẽ nhất, sau đó mượn đó mà áp chế các nguyên tố chi lực yếu ớt còn lại. Nhưng Trần Anh không biết làm sao lại dẫn tới gần như tất cả các loại nguyên tố chi lực mà lại đều mạnh giống nhau bởi vậy mà gần như là bất khả thi.
Trong tiềm thức Trần Anh là một không gian trống vắng chỉ có một nền đất màu trắng và bóng đêm. Nhưng nguyên tố chi lực đang bay trên bầu trời kia như những đóa hoa rực rõ tô điểm vào không gian ảm đạm này. Chúng xoắn lại với nhau thành vòng hướng tới Trần Anh hệt như những mũi giáo sắp cắm về phía địch thủ một nhát chí mạng.
Lúc này, điều duy nhất Trần Anh nghĩ tới là hắn muốn nhìn thấy mặt mẹ, người đã sinh thành ra hắn, chỉ cần nhìn thấy mặt mẹ thôi thì dù chết cũng cam lòng.
Bông nhiên, một âm thanh nhè nhẹ vang lên trong không trung làm cho những nguyên tố chi lực hơi ngừng lại một chút, rồi như hơi khẽ lặng đi, nếu như nói những nguyên tố chi lực này có nhân tính thì nhìn như chúng đang khẽ trao đổi với nhau vậy. Nhưng rồi âm thanh kia biến mất, chúng lại trở về như cũ, lao thẳng về phía Trần Anh.
Một âm thanh lại vang lên, bất quá lại là từ miệng Trần Anh đang nằm dưới đất
- Vô Tận
Lập tức, một luồng song vô hình nổi lên bao bọc Trần Anh và tất cả nguyên tố chi lực trên bầu trời vào bên trong, Trần Anh nói song cũng lập tức ngất đi.
Khi tỉnh lại Trần Anh thấy mình đang ở một nơi xa lạ, giống như cung điện, nhưng có gì đó lại không giống.
Đi vào trong, Trần Anh nhìn thấy ở giữa là một vườn hoa bỉ ngạn, trong đó có một bông cực lớn ở chính giữa, trên trần nhà là một tấm lệnh bài lớn khắc một chữ Lôi, vị trí đáng lẽ phải đặt long ỷ thì lại có một luồng sáng màu lục có chữ Phong rất lớn, xung quanh là những nguyên tố chi lực hung hăng lúc trước nay hiền lanh đứng lặng xung quanh.
Hoa bỉ ngạn lớn nhất chợt rung rung một chút, lập tức những nguyên tố chi lực xung quanh liền bị nó hút hết vào trong mình, chỉ có một tia nhỏ phong chi lực là bay về nhập vào nội thể Trần Anh.
Trần Anh cũng lấy làm kì quái, lúc trước, khi hắn sắp bị những nguyên tố chi lực kia chuẩn bị lấy mạng hắn, liền có một âm thanh rót vào tai hắn:
- Vô Tận
Nghe vậy hắn cũng liền vô thức nói ra, không ngờ lại tới đây. Nhìn bông hoa bỉ ngạn kia một cách tò mò, Trần Anh cũng đi tới, nhưng vừa chạm vào cánh hoa, lập tức xung quanh trở nên tối sầm, chỉ còn màu đỏ rực của hoa bỉ ngạn, mặt đất dưới chân Trần Anh biến mất, hắn lập tức như bị bước hụt, rơi xuống vực thẳm vạn trượng.
Giật mình tỉnh dậy làm Trần Anh hú hồn, mồ hôi trên người vã ra như tắm( ai đang ngủ mà mơ trượt chân hay rơi vực thì cũng biết cảm giác rồi). Thử lầm nhẩm mấy tiếng “Vô Tận” nhưng đều không thu được kết quả gì, lúc này mới đành bỏ cuộc.
Chú thích: [Ám doanh] : quân doanh được gây dựng để hoạt động ngầm, chủ yếu bảo vệ hoàng thất và thực hiện một số công việc cực kì bí mật. Đây cũng là quân doanh được đào tạo kĩ lưỡng ngay từ đầu, doanh này chỉ vâng mệnh hoàng đế, ngoài ra không nghe theo chỉ thị của ai khác kể cả có binh phù,…