Vô Tận Hỏa Vực

Chương 50 : Trận chiến trong rừng Phệ Yêu

Ngày đăng: 09:18 27/06/20

Trong rừng Phệ Yêu, hai nhân ảnh đang va chạm với nhau kịch liệt trên không trung tạo ra những tiếng trầm muộn. Vương Lãng vừa dính phải một cước khá nặng của Trần Anh, nhưng khuôn mặt hắn lúc này lại cực kì hưng phấn. Trước đây ở trên núi với sư phụ cũng chỉ đánh với huyễn thú là nhiều. Tu vi của chúng đôi khi hơn thật đấy, nhưng đẳng cấp huyết mạch lại không đủ, bởi vậy là linh trí không cao, không thể so sánh với một tu sĩ, lại đừng nói với một người được rèn luyện kĩ xảo với Dạ Ảnh và Thiều Quốc Việt.
Nhảy lui về phía sau vài bước, Vương Lãng lúc này mới đánh giá Trần Anh một cách kĩ càng hơn. Trần Anh thấy Vương Lãng mượn lực để lui xa khỏi mình, cũng không truy đuổi, cẩn thận di động thân thể, thủy chung bảo trì trạng thái mặt đối mặt với Vương Lãng, tùy thời đề phòng đối phương có thể tấn công bất ngờ.
Hai người nhìn nhau khoảng một phút. Chợt Vương Lãng mỉm cười. Cùng lúc đó, Trần Anh đột nhiên cảm giác nguy hiểm cực độ từ phía sau. Quay người trở lại, liền thấy song cước bay thẳng về phía mình, Trần Anh liền kịp thời phản ứng lại, lách người sang một bên, đồng thời, hai tay như gọng kìm, kẹp lấy một chân đối phương. Vương Lãng bị kẹp lấy chân phải cũng không kinh hoảng, lấy chân phải bị kìm kẹp làm điểm tựa tạo ra một cú đá vòng cung về phía đầu Trần Anh, quả nhiên Trần Anh phải bất đắc dĩ đưa một tay lên đón đỡ từ đó mà giải thoát cho chân phải của mình.
Chân phải vừa được giải khai, thoắt một cái Vương Lãng đã biến mất khỏi vị trí cũ, khiến công kích của Trần Anh rơi vào khoảng không.
"Nhanh thật". Triệu Mẫn đang quan chiến một bên rốt cục cũng không kiềm được sự kinh ngạc mà mở miệng.
- Đúng vậy, tuy tu vi của người này cũng chỉ ngang bằng Trần Anh, nhưng nếu so sánh về bộ pháp nói không chừng còn hơn cả sư phụ.
- Vậy huynh nói xem trận đấu này ai sẽ là người dành chiến thắng?
"Ai là người thắng?" Thừa Chí xác thực là việc này quả thực rất khó đoán định. Tuy tu vi hai người này gần như tương đương nhau, đáng ra với kĩ xảo của mình, Trần Anh vẫn luôn áp chế đôi thủ sẽ là người có phần thắng lớn hơn, nhưng người kia chợt thể hiện ra một loại thân pháp tuyệt đỉnh, từ đó mà đem việc lợi thế về kĩ xảo của Trần Anh biến mất, tạo thành biến số của trận đấu, làm nó trở về thế cân bằng.
Tiếng gió vừa động, Trần Anh liền để tay thành hình đao, chém tới đầu gió. Đao tay vừa chém ra, liền chém trúng vào một bàn tay vô hình từ trong bóng tối hiện ra khiến nó vỡ ra thành từng mảnh. Ngay sau khi bàn tay vô hình bị phá vỡ, một quyền đầu liền xuất hiện ngay sau nó, đâm thẳng vào đao tay đã mất đi một nửa lực lượng của Trần Anh. Trúng quyền này, bàn tay, hay có thể là cả cánh tay kia sẽ không còn hoạt động được linh hoạt trong thời gian ngắn. Nếu chuyện đó xảy ra, Trần Anh liền coi như đã thua rồi. Thời gian để cánh tay có thể hoạt động linh hoạt trở lại đủ để thay đổi cục diện trận đấu.
Lúc quyền của Vương Lãng sắp trúng đích, chợt đao tay của Trần Anh cực kì nhanh chóng biến đổi thành chảo, né được trọng quyền, đồng thời bắt lấy cổ tay Vương Lãng. Liều lĩnh đôi khi lại tạo nên sự đột phá. Nhờ việc mạo hiểm có thể bị Vương Lãng đánh trúng điểm yếu của mình, Trần Anh đã có thể bỏ đi được lợi thế thân pháp của Vương Lãng mà bắt được đối phương. Ngay khi cố định được tay Vương Lãng, Trần Anh liền nhân bất ngờ dồn toàn lực đá ra một cước...
...
Vương Lãng và Trần Anh lúc này đều đang nằm trên bãi cỏ gần hồ nước nhìn lên bầu trời đen kịt không một ngôi sao. Trần Anh theo thói quen ngậm một ngọn cỏ trong miệng, ánh mắt trở nên mơ màng. Mỗi khi ngắm trăng như vậy, trên trán hắn đều như có thứ gì đó nóng ấm, một số hình ảnh kì lạ hiện về. Những lúc như vậy, Trần Anh cảm giác bình yên đến lạ kì.
" Khi nãy làm sao ngươi đoán được ta sẽ tấn công từ hướng nào". Vương Lãng bên cạnh đột nhiên mở miệng, cắt đứt mạch cảm xúc của Trần Anh.
Trần Anh cũng không giấu diếm:
- Thúc thúc của ta là một người am hiểu ẩn thân và tấn công chớp nhoáng. Những đòn như khi nãy của ngươi ta cùng thúc ấy đã luyện qua rất nhiều.
" Hẳn nào" Vương Lãng lẩm nhẩm trong miệng sau đó bật người ngồi dậy.
Trần Anh thấy hắn ngồi dậy cũng ngồi dậy theo, gương mặt có chút căng thẳng. "Tên này không phải muốn đấu nữa chứ" Trần Anh nghĩ đến đây da đầu có chút căng ra. Ban nãy khi đấu với Vương Lãng hầu như hắn đã dùng gần hết thể lực rồi, quả thực đáng nữa chỉ là tự hành hạ bản thân.
Dường như hiểu Trần Anh nghĩ gì, Vương Lãng cười lớn:
- Giờ rốt cục ta đã hiểu lời sư phụ nói rồi: Núi cao ắt có núi cao hơn. Tuy ngươi không thể hoàn toàn áp đảo ta, nhưng cũng chứng tỏ những thứ ta có hiện tại chưa đủ để vùng vẫy tại giang hồ.
Đưa cánh tay của mình ra, Vương Lãng nhìn thẳng vào mắt Trần Anh, nói một cách đầy tự tin:
- Ta là Vương Lãng, còn ngươi.
Trần Anh nghe vậy cũng thở phào nhõm, đưa tay ra bắt lấy tay Vương Lãng:
- Trần Anh.
Người tu luyện là như vậy đấy, đôi khi chỉ cần so đấu một trận hai người đã có thể hiểu nhau một cách rõ ràng. Không cần lời nói, tính cách sẽ thể hiện qua phương thức chiến đấu của ngươi.
Nhìn hai tên ngốc đang cười lớn trên đống cỏ, Triệu Mẫn và Thừa Chí nhìn nhau khẽ mỉm cười.
...
- Vậy là ngươi bỏ sư phụ mình ở trên núi sau đó trốn xuống đây sao?
- Đúng vậy, lão già đó từ khi thu ta làm đệ tử luôn bắt ta ở trên núi. Từ đó đến giờ hết tu luyện, hết tu luyện thì lại ăn không thì cũng là ngủ, muốn có thời gian rảnh rỗi một chút thực khó khăn. Huống chi trên đó trừ ta và lão cũng chỉ có vài con huyễn thú, quả thực là chán chết.
Triệu Mẫn và Thừa Chí đứng nghe mà toát mồ hôi hột. Theo như lời Vương Lãng kể lúc trước, nơi hắn ở hẳn là Phong Linh Huyễn sơn, một trong ba nơi được xưng là cấm địa. Phong Linh Huyễn sơn xuất hiện từ rất lâu về trước, quanh năm bao phủ bởi tuyết. Những huyễn thú ở đây thực ra cũng không tính là mạnh, nhưng dốc núi thẳng đứng, muốn đi lên chỉ còn cách là phi hành, điều mà chỉ có những người có tu vi huyễn tôn trở lên mới có thể làm được. Bất quá chỉ có thể phi hành là chưa đủ, khi lên Phong Linh Huyễn sơn, những người này còn phải chống chịu với sự tấn công liên tục của Thủy,Phong hai loại nguyên tố, có thể chẳng hạ gục được ngươi ngay, nhưng lại bào mòn huyễn lực trong cơ thể khiến ngươi không thể lên đến đỉnh núi. Bởi vậy mà, không biết bao nhiêu cường giả trụ cột của nhân tộc sau khi đạt đến huyễn tôn lấy đỉnh Phong Linh Huyễn làm mục tiêu đều một đi không trở lại.
Người có thể ở trên Phong Linh Huyễn sơn xem ra đã siêu việt huyễn tôn rồi, chỉ là không biết là huyễn thánh hay thậm chí là cấp thần? Không cần biết người ta là cấp gì, nhưng hai người chắc chắn rằng hiện tại người ta chỉ cần một ngón tay thì cả hai người và Trần Anh, không thậm chí thêm cả sư phụ cũng chống đỡ không nổi. Mà theo như trong miệng Vương Lãng, vị sư phụ này tính tình cũng không được ôn hòa cho lắm, nếu vị này nghĩ mình dụ dỗ để tử của lão trốn xuống núi, có khi nào lại nổi giận vung tay diệt sát không đây.
Đột nhiên, một tiếng "khắc" vang lên làm ánh mắt Thừa Chí trở nên có chút nghiêm trọng. Triệu Mẫn cũng thấy biểu hiện của Thừa Chí liền hỏi:
- Sư huynh, có chuyện gì thế?
Vương Lãng cùng Trần Anh đang nói chuyện thấy giọng điệu của hai người có chút gì đó không đúng cũng ngừng lại, chú ý lắng nghe.
Thừa Chí chỉ chỉ về phía lối đi do mình tạo ra ở rừng Phệ Yêu, nói một cách nghiêm túc:
- Hiện có người xâm nhập vào trong đây. Đối phương hẳn là có khoảng hai mươi người.
- Là người của Kim Hổ Bang sao?
- Không giống cho lắm, bước chân những người này nhanh nhẹn, chắc chắn, hẳn đã đều được huấn luyện kĩ càng, người Kim Hổ Bang không thể nào sánh kịp.
- Vậy chúng ta phải làm sao?
- Cứ tạm thời lánh xuống hồ xem sao, Vương Lãng, đeo thứ này vào sẽ giúp ngươi thở dưới nước được lâu hơn một chút đấy.
Điền Phong lúc này cũng đang ngạc nhiên tột độ. Trước đây, những người quan sát rừng Phệ Yêu này rất nhiều và đều cho chung kết quả rằng rừng Phệ Yêu không thể đi qua, ấy vậy mà hiện tại lại xuất hiện một con đường nhỏ dẫn xuyên qua rừng Phệ Yêu mà lại không bị tấn công, quả thực rất kì lạ. Đoạn Phầm tất nhiên cũng không nghĩ đây là cạm bẫy do Liên Tam thiết trí vì người đi xem xét rừng Phệ Yêu rất đông, Liên Tam không thể mua chuộc được tất cả, do đó, chỉ có một nguyên nhân, là do người ngoài làm ra.
- Bang chủ, xung quanh đây không có dấu vết gì cả.
Nghe báo cáo từ thuộc hạ, Đoạn Phàm vẫn thấy không thỏa đáng, nếu không có dấu vết vậy ai là người làm những cây Phệ Yêu kia không tấn công người? Bởi vậy lão vẫn tin là có người đã từng ở đây, nhưng ở đây mà chính những trinh thám được đào tạo bí mật của lão còn không biết vậy thì thủ đoạn chắc chắn phải hơn người, có khi còn là cao thủ. Nếu thật sự là như vậy nói không chừng có thể nhờ họ trợ giúp ngăn cơn sóng dữ này, dù không tiêu diệt được địch nhân, chỉ cần kéo dài thời gian thêm vài giờ, đến lúc đó Đoạn Phàm có thể lật ngược thế cờ tiêu diệt sạch sẽ đám Liên Tam.
Ôm theo chút hi vọng mong manh, Đoạn Phàm hô lớn:
- Chứ vị bằng hữu, ta tới đây không có ý để truy bắt các vị, xin hãy hiện thân.
Trái lại với mong đợi của Đoạn Phàm, một âm thanh mỉa mai vang lên:
- Đoạn Phàm, đường đường là bang chủ Kim Hổ bang không ngờ lại bị bức đến điên rồi sao? Trên Hắc Nhai này hiện tại làm gì có ai có thể giúp được ngươi nữa.
- Liên Tam.
Nghe được giọng nói quen thuộc này, khuôn mặt Đoạn Phàm liền trở nên dữ tợn, quay về đằng sau. Đường đi vào trong hồ đang đầy ắp người của Liên Tam, hiển nhiên, chúng đã tìm được đường vào đây.
Liên Tam khuôn mặt lộ ra vẻ thỏa mãn tột độ, cưỡi trên lưng ngựa, chỉ thẳng Đoạn Phàm bên dưới:
- Thế nào Đoạn Phàm, ngươi không ngờ có ngày hôm nay phải không?
- Đúng vậy, ta không ngờ nổi dã tâm của ngươi lại lớn như vậy, lại có ngày vong ân bội nghĩa phản lại ta.
" Vong ân bội nghĩa?" Nói xong từ này, Liên Tam ngửa cổ lên trời cười lớn, lúc cúi xuống khuôn mặt đã trở nên dữ tợn:
- Năm xưa cha ta và cha ngươi cùng vượt ngục của Thiết Khí đế quốc mà ra, cũng là cùng nhau xây dựng lên Kim Hổ Bang này, vậy mà sau đó thì sao? Cha ngươi làm bang chủ, còn cha ta? Chỉ là một trưởng lão dưới trướng, hỏi tất cả mọi người xem, khi đó cha ta trả giá bao nhiêu? Đến lúc ngươi lên làm bang chủ, liên tục chèn ép ta, hừ, đừng chối, nếu Liên Tam ta không làm, thì chắc chắc có ngày ngươi cũng sẽ làm, chẳng qua là ngươi đang thiếu lí do mà thôi.
Đoạn Phàm cũng có chút á khẩu, bất quá tinh quang chợt lóe, giả vờ giận giữ nói:
- Hừ vậy sao ngươi không nghĩ nếu mất ta, Kim Hổ bang có còn là KIm Hổ bang nữa không, hai đại huyễn sư trấn bang, nếu mất một, còn có thể sánh ngang với hai bang còn lại sao?
Liên Tam khuôn mặt đang giận dữ đột nhiên giãn ra, nhìn lên bầu trời một chút rồi cúi xuống, thoải mái cười nói:
- Đoạn Phàm, ngươi vẫn như vậy, gặp nguy không loạn, nhưng muốn câu giờ cho viện quân tới đây sao? Chúng không lên được tới đây đâu, ngươi có chờ cũng vô ích.
Đoạn Phàm biết kế nhỏ bị bại lộ cũng không tiếp tục giả vờ, khuôn mặ trở nên cẩn trọng, rút thanh đao trong người ra, cùng lúc đó, gần hai mươi tên hộ vệ bên cạnh cũng làm động tác tương tự, tư thế này, rõ ràng là tử chiến. Tuy trong này không thể chứa quá nhiều người, nhưng nhìn sơ qua bên Liên Tam đã có khoảng gần trăm người, yếu nhất là huyễn giả nhất đoạn chiếm phần nhiều, nhưng cũng có vài tên huyễn sư tam, tứ đoạn trong đó. Bên mình tuy đều là huyễn sư nhất đoạn trở lên, nhưng hai mươi đấu một trăm, quả thực quá khó. Chưa kể nếu có thắng thì sao, bên ngoài lại bổ sung thêm người vào, xa luân chiến, bên Đoạn Phàm tất phải chết.
Bên phía Liên Tam cũng phân chia rất tốt, liền vừa đủ năm người bên Liên Tam đánh một người phí Đoạn Phàm, một tên bị đánh ngã lập tức ba tên sau đánh tới giải nguy, tên còn lại vòng ra sau tập kích, cứ như vậy mà đánh. Sau một hồi bên Đoạn Phàm đã tổn thất ba người.
Đúng lúc này, trong hồ nước chợt nổi lên một đợt bong bóng hút lấy ánh mắt của cả hai bên.
"Khó thở quá, khó thở quá, bắt ta phải chịu thêm chút nữa thà phải chết còn hơn" Vương Lãng dùng dụng cụ nín thở của Thừa Chí rốt cục không chịu được ngộp thở mà trồi lên khỏi mặt nước.