Vô Tận Hỏa Vực
Chương 51 : Lối thoát
Ngày đăng: 09:18 27/06/20
Vương Lãng vừa mới trồi lên liền cảm thấy có chút không được tự nhiên. Mà không được tự nhiên cũng đúng thôi, ngươi cứ cảm tưởng bỗng dưng hơn trăm người cùng nhìn về phía ngươi một lúc mà soi mói, thử hỏi có thể tự nhiên được hay sao.
Vương Lãng lâm vào cũng chính là tình cảnh này. Hiện tại chiến đấu đang rất kịch liệt, bên phía Đoạn Phàm chỉ có hai mươi nay đã mất tới ba người, nhưng trước đó cũng đã tiêu diệt được hai mấy tên bên phía Liên Tam. Tuy nói là Liên Tam vẫn còn viện quân bên ngoài, chết bao nhiêu lại bổ sung bấy nhiêu, nhưng dù sao đây cũng là tinh anh trong hàng ngũ của lão. Chết khi chiến đấu với Đoạn Phàm thì đều đã ở trong dự tính, nhưng tên ở dưới nước kia thì lại khác, tuy xem hơi thở tên này tu vi cùng lắm cũng chỉ là huyễn giả bát đoạn, nhưng hắn ở dưới nước lâu như vậy lại không có ai nhìn ra, rất có thể trở thành nhân tố không ổn định trong trận chiến này, có thể gây thêm tổn thất cho lão.
Ngay khi Liên Tam đang suy nghĩ có nên tiêu diệt tên này trước hay không thì từ dưới nước lại trồi lên thêm ba người. Ba người này đều mặc một bộ đồ đen giống nhau y đúc, khuôn mặt được che lại cẩn thận, bộ dáng giống như thích khách. Khi Liên Tam thử thăm dò thì ý nghĩ tiêu diệt nhanh chóng ngay lập tức bị loại ra khỏi đầu. Người ở giữa kia tu vi cũng là đại huyễn sư, hai tên bên cạnh một tên huyễn giả bát đoạn, một tên là huyễn sư nhưng lại không biết tu vi cụ thể, cảm giác khó dò. Tập hợp tất cả lại bốn người đang ở dưới nước này nếu lão muốn đánh thì phải chia nhỏ lực lượng ra, do trong hồ này diện tích khá hẹp, cũng chỉ đứng được ngần ấy người, dù xa luân chiến cũng sẽ bị tổn thất nặng nề.
Những người này hẳn không phải là quân của Đoạn Phàm đi, nếu không khuôn mặt Đoạn Phàm cũng không thể khó hiểu như vậy. Nếu đã không phải của hắn, vậy thì thử mượn lực xem sao, mà dù không mượn lực được thì hẳn là không nhúng tay cũng được đi. Nghĩ vậy, Liên Tam khuôn mặt nở ra một nụ cười:
- Ừm, ta là đại diện của Kim Hổ bang, mấy vị đạo hữu này, các vị là ai? Tại sao lại xuất hiện trên Hắc Nhai của Kim Hổ bang ta?
Đoạn Phàm nghe vậy liền tức khí:
- Hừ, bang chủ ta còn ở đây, khi nào lại đến phiên ngươi đại diện Kim Hổ bang vậy?
“ Bọn ta chỉ là lãng khách giang hồ vô danh mà thôi, có chút tò mò nên đã lên đỉnh Hắc Nhai chứ không có ý gì khác” Thừa Chí không nhanh không chậm nói.
Liên Tam bỏ ngoài tai lời nói của Đoạn Phàm, vốn đang định thử nhờ bốn người giúp sức liền nghe thấy tên hầu cận bên cạnh nói nhỏ gì đó, khuôn mặt thay đổi, nhìn chăm chăm về phía Trần Anh. Khi nãy lực chú ý của lão dồn cả lên người Thừa Chí, cũng là người duy nhất có thể gây nguy hiểm cho lão, những người còn lại đều lướt qua, bởi vậy không nhìn được miếng ngọc bội Trần Anh cầm trên tay.
Ngọc bội này chính là của người đã giết chết nữ nhi của lão, Liên Liên.
Sau khi kẻ này lên núi Thanh Phong liền không thấy quay lại. Kim Hổ bang đã theo dõi đương lên núi nhiều ngày rất cẩn mật, thậm chí cả một con huyễn thú cũng không thể qua mắt nổi bọn họ, tất nhiên đây là do Kim Hổ bang nghĩ vậy. còn sự thật thì Thừa Chí và Triệu Mẫn vẫn luôn xuống núi đều đặn, nếu không lương thực trên núi lấy ở đâu ra đây? Huyễn thú thì trên Thanh Phong sơn cũng có đấy, nhưng thực sự là không có loại để làm đồ ăn được, thực ra nếu nấu ra cũng không phải không ăn được, nhưng mọi người ăn đồ ăn tuyệt hảo do Thừa Chí nấu quen rồi, bảo họ ăn huyễn thú chắc chắn nuốt không trôi.
Trở lại đỉnh Hắc Nhai. Lúc này bốn người Trần Anh cũng nhận ra biểu hiện dị thường của Liên Tam, ngấm ngầm đề cao cảnh giác. Tên hầu cận bên cạnh nói xong thấy biểu hiện mất bình tĩnh của Liên Tam cũng nói khuyên thêm vài câu với lão, đại ý là: cứ đợi khi bắt được Đoạn Phàm trước, sau đó mới tập trung giết bọn Trần Anh, dù gì lối vào duy nhất của rừng Phệ Yêu cũng do bên mình nắm giữ. Nhưng tên này lại quá coi thường thứ gọi là tình thân rồi, hay nói trắng ra là quá coi trọng Liên Tam. Hắn bất quá chỉ được coi là tiểu nhân mà thôi, không xứng đáng làm kiêu hung, không đủ mưu trí, cũng không đủ dứt khoát để đặt tình cảm sang một bên.
Trần Anh lúc này vẫn không biết rằng mình chuẩn bị đối mặt với cơn thịnh nộ của Liên Tam, nhẹ nhàng lau miếng ngọc bội của mình rồi cho vào trong người. Miếng ngọc bội này là của Dạ Ảnh đưa cho Trần Anh, cũng chính là vật bảo vệ có một lượng huyễn lực của Dạ Ảnh và Hồ Mị, có thể tạo ra một lớp huyễn lực phòng hộ chống đỡ những lúc Trần Anh lâm vào tuyệt cảnh, tất nhiên đồ vật này cũng có giới hạn, giới hạn này chính bằng định mức một kích toàn lực của một đại huyễn sư đỉnh phong.
Liên Tam mang theo hận ý thật sâu, nhìn thẳng về phía Trần Anh như muốn ăn tươi nuốt sống, gầm lên:
- Là ngươi, ngươi là người đã giết tiểu Liên của ta.
Nghe Liên Tam nói vậy, Trần Anh liền trở nên ngỡ ngàng, nhíu mày thật sâu, nhìn về phía Liên Tam đang giận dữ, hắn lắc đầu:
- Vị lão giả này, ta và ngươi không quen biết, làm sao ta có thể làm hại tiểu Liên gì đó của ngươi được chứ.
Liên Tam nghe vậy khuôn mặt liền trở nên cực kì dữ tợn. Tên này không ngờ lại không nhớ tiểu Liên của ta là do hắn giết, như vậy chẳng phải trong mắt hắn tiểu Liên chẳng qua chỉ như một hạt bụi chẳng đáng để nhớ đến? Hay do hắn đã nhớ ra nhưng làm bộ để thoái thác. Bất quá cho dù là lí do nào đi chăng nữa thì cũng không thể chấp nhận, nhìn về phía Trần Anh như hổ rình mồi, Liên Tam gằn từng chữ:
- Khu rừng gần Tam Điệp trấn, có nhớ hay không?
Nghe tới câu này, Trần Anh mới hiểu ra tất cả. Nhớ chứ, dĩ nhiên là Trần Anh nhớ, người ta nói, khi làm chuyện gì lần đầu tiên, dù muốn hay không, ta cũng sẽ mang hồi ức đó đến suốt cuộc đời, ví như khi ngươi thực sự yêu tha thiết một người, dù sau này chuyện tình không may đổ vỡ, người mới, liệu có thực sự xóa nhòa hình ảnh lúc trước không? Trần Anh cũng có tình huống tương tự, chẳng qua thay thế bằng việc giết người mà thôi. Đối với một thiếu niên thiện lương ngây ngô mà nói, lần đầu tiên giết người, thậm chí là vài mạng người cùng lúc đã để lại ấn tượng cực kì sâu sắc, không để lại bóng ma tâm lí đã là chuyện đáng chúc mừng.
Trần Anh lúc này chính là thất thần, xung quanh chỉ còn tiếng gào thét của những tên bị hắn giết trong khu rừng khi đó.
Vương Lãng được Triệu Mẫn kể lại cặn kẽ sự việc rốt cục cũng hiểu được cảm giác của Trần Anh lúc này, khuôn mặt hiện lên nét đồng cảm, đi tới vỗ vai Trần Anh khiến hắn thoát ra khỏi mộng ảo của bản thân. Vương Lãng mỉm cười, nói nhỏ:
- Trần Anh, ta tin tưởng vào nhân phẩm của ngươi, chuyện ngươi làm chắc chắn không sai đâu.
Liên Tam nhìn biểu hiện của Trần Anh trước mắt liền đoán ra hắn đã biết tiểu Liên là ai, cười gằn:
- Thế nào rồi, đã nhớ lại rồi sao? Thấy tội lỗi sao? Nếu thấy tội lỗi thì tốt nhất là ngươi tốt nhất nên tự mình nộp mạng, ta sẽ tha cho những người đi cùng ngươi.
Thừa Chí nghe vậy hơi nhíu mày, nhìn về phía Trần Anh, vị sư đệ này cái gì cũng tốt, chẳng qua lại quá thật thà lương thiện. Trong vị diện này, người như vậy thực sự rất khó sống. Cứ thử nhìn Trần Anh hiện tại mà xem, nói không chừng sẽ bị lời kia của Liên Tam đả động, tự dâng mình lên cho lão.
Ngay khi Thừa Chí định nói vài câu thì Vương Lãng đã nhanh miệng nói trước:
- Hối lỗi sao? Ngươi không nhìn thấy khuôn mặt Trần Anh rõ ràng là đang mông lung à? Biết tại sao hắn lại lâu như vậy không mở miệng không? Vì hắn chưa chắc chắn đấy. Thực sự người bị giết thì xinh đẹp có thừa, còn lão cha lại xấu xí cực điểm? Ngươi xác định đó là con của ngươi đi? Hay về hỏi lại phu nhân ngươi? Tránh cho việc báo thù hộ người cha khác a.
Câu nói này như một ngòi nổ vậy, khuôn mặt của Liên Tam phồng lên giống như một trái bong bóng được nhồi đầy không khí vậy. Chỉ vào mặt Vương Lãng, giọng Liên Tam run run:
- Ngươi… ngươi..
- Ngươi ta cái gì, ta đây chỉ nói sự thật thôi mà.
Liên Tam khuôn mặt vặn vẹo biến đổi vài lần, sau đó hít một hơi thật sâu, không ngờ lấy lại được chút bình tĩnh. Nở một nụ cười dữ tợn trên môi, Liên Tam khinh thường nói:
- Hừ, ngươi nghĩ tiểu kế nhỏ này của ngươi có thể kích động được ta sao? Các ngươi chỉ có bốn người, đại huyễn sư thì sao chứ? Cũng không phải huyễn lực vô dùng vô tận. Quả nhiên hôm nay đúng là một ngày tốt, có thể cùng lúc xử lý hai địch nhân lớn nhất của ta..
Chỉ thẳng vào Trần Anh, Liên Tam hô lớn:
- Trừ tên kia và Đoạn Phàm là phải bắt sống, còn lại, giết không tha.
Bọn thuộc hạ bên dưới đồng thanh hô lớn “ Dạ” một tiếng liền xông thẳng tới tấn công, bất quá trận hình không thể giữ được như cũ, hiện tại quân lực bên Kim Hổ bang liền chia ra làm hai phần, đánh với phe Đoạn Phàm là bảy mươi người, còn ba mươi người còn lại đánh với bốn người Trần Anh. Bỗng nhiên, áp lực bên phía Đoạn Phàm được giảm đi một mảng lớn.
Thừa Chí trên tay cầm một thanh đao hình bán nguyệt chém liên tục ba chém, lập tức chém chết ba tên huyễn giả, định hướng Trần Anh bên kia để giúp đỡ. Nhưng vừa giết ba tên này, lại có ba tên các thế chỗ, không cho Thừa Chí phá vòng vây.
Từ đại huyễn sư trở lên, mỗi đại cảnh giới đều biến hóa về chất, rất khó để những tu hành giả thấp cấp có thể phá vỡ khoảng cách tu vi mà chiến đấu vượt cấp. Ví như đến đại huyễn sư như bọn Thừa Chí, Đoạn Phàm, huyễn lực đã có thể tự động ngưng tụ mà tạo thành một lớp màng mỏng bên ngoài để bảo vệ chủ nhân. Tất nhiên, lớp phòng hộ này chỉ có hạn, khi gặp tấn công mãnh liệt liền có thể tan vỡ, nhưng đã siêu việt hơn rất nhiều so với các cảnh giới phía dưới khi chiến đấu luôn luôn phải phân tâm phòng hộ cho bản thân.
Lợi thế này cũng thể hiện rõ trong trường hợp hiện tại. Ba mươi người vây bắt bốn người là một chênh lệch về số lượng rất lớn. Như người ta thường nói, kiến nhiều có thể quật ngã cả voi, khi đến một mức nào đó, lượng có thể đánh bại được chất. Đại huyễn sư, không nghi ngờ gì chính là mối nguy hiểm lớn nhất mà đám thuộc hạ của Liên Tam nhận định, vì vậy trong ba mươi tên thì đã chia ra mười lăm tên vây công Thừa Chí, và sự thật đã chứng mình quyết định của chúng là đúng đắn.
Mười lăm người vây công Thừa Chí chỉ có năm tên huyễn sư đều là nhị hoặc tam đoạn, còn lại đều là huyễn giả. Vốn dĩ dựa vào kinh nghiệm, kĩ năng và tu vi, Thừa Chí có thể giải quyết thật nhanh những tên này mới phải, nhưng căn bản những tên này đều thuộc dạng đánh theo kiểu liều mạng, nếu không cẩn thận Thừa Chí có thể sẽ ăn thiệt thòi, càng đau đầu hơn là khi vừa giết một tên thì lại có một tên từ ngoài vào bổ sung, không để Thừa Chí có khe hở đi giúp những người khác. Bởi vậy dù tu vi hơn hẳn nhưng Thừa Chí rốt cục không thể đánh nhanh mà chỉ đành vừa đánh vừa né những con thiêu thân này ra, tránh việc hao tổn quá nhiều thể lực hay là bị thương tổn, phải thực sự cẩn thận, vì bên đối phương cũng có một đại huyễn sư đang quan chiến, thời có thể đánh lén.
Vương Lãng và Trần Anh lúc này đều rất khổ, họ chỉ mới có tu vi huyễn giả bát đoạn mà thôi, mà đối phương hầu như tu vi cũng đều giống như vậy, nếu đơn đả độc đấu chưa chắc hai người này sẽ thua, nhưng đối phương rõ ràng không thích đơn đả độc đấu mà là thích xa luân chiến. Bạo phát lực lượng ra ngươi có thể sẽ giết được người đấy, nhưng sau đó thì sao, lại có tên khác từ bên ngoài thay vào vị trí đó, chưa kể những tên còn lại sẽ tha cho ngươi sao? Bởi vậy mà cả hai đều đang phải vừa đánh vừa thủ cực kì khó khăn, thể lực đang giảm nhanh, vết thương trên người xem ra cũng không ít.
Ngược lại Triệu Mẫn bên này thì đang thì giống như rong chơi vậy. Nàng chỉ là huyễn sư, nên sự quan tâm cũng ít đi nhiều hơn hẳn, nhưng hình như bọn chúng đánh giá Triệu Mẫn hơi thấp rồi. Có lẽ nhìn vào gương mặt dễ thương này, ai cũng không nghĩ ngươi thực ra là một sát thủ đi. Bởi vậy mà nhuyễn kiếm trong tay lướt qua, đầu người liền rơi xuống, nhẹ nhàng mà lả lướt, như điệu múa của vũ nữ vậy. Tất nhiên là vẫn khó có thể thoát ra khỏi vòng vây, nhưng giống như Thừa Chí, Triệu Mẫn vẫn chưa bị bất kì thương tổn nào.
Nếu nói Vương Lãng và Trần Anh đang phải nếm khổ, thì bên Đoạn Phàm đúng là thê thảm rồi, bảy mươi đấu với mười bảy, thêm vào đó là Liên Tam đôi lức lại ra tay đánh lén làm cho quân số bên phía Đoạn Phàm giảm mạnh, sau một hồi chỉ còn lại bảy người, cộng thêm Đoạn Phàm là tám.
Tính ra để đến được bước này Liên Tam trả giá cũng không nhỏ, ở Kim Hổ bang, huyễn giả và huyễn sư đều là tinh anh cả, thậm chí huyễn sư cũng bỏ ra được thì quả thực là đầu tư cực lớn vì bô lão cũng chỉ là huyễn sư thất, bát đoạn mà thôi, mà hiện tại số huyễn giả chết đã hơn sáu mươi người, huyễn sư tuy chỉ nhất, nhị đoạn nhưng cũng chết hơn chục người.
Lúc này Thừa Chí mới nhớ ra một việc, thời gian tạm ngủ của Phệ Yêu, sắp hết.
Thừa Chí đá bay một tên huyễn sư nhất đoạn, hô to:
- Trần Anh, Triệu Mẫn, huyễn sa sắp hết tác dụng rồi.
Trần Anh và Triệu Mẫn nghe vậy cũng cực kì khẩn trương, huyễn sa mà hết thì đường về coi như cũng mất a, nhưng bây giờ chúng ta còn có thể làm sao đây, phá vòng vây còn khó chứ đừng nói tới việc chạy ra ngoài , chưa kể bên ngoài có còn vài trăm người đang bao vây nữa.
Vài phút sau, quả nhiên hàng loạt âm thanh rừng rợn vang lên từ phía lối vào khiến Liên Tam nhíu mày ngay lập tức cử một tên thuộc hạ đi xem xét. Tên thuộc hạ này khoảng chừng hai phút sau đã trở về, bộ dáng chật vật báo lại tình trạng của lối vào rừng Phệ Yêu cho Liên Tam. Nghe xong, mặt Liên Tam trông cực kì sợ hãi, lập tức hạ lệnh:
- Tất cả lập thành một hàng rào từ từ lui lại phía đường ra, ai đi qua liền giết chết.
Nói xong liền xoay ngựa mang theo vài tên thuộc hạ bên cạnh chạy về phía đường ra. Những tên còn lại liền tạo thành một hàng rào lùi dần rồi cũng mất dạng, nhưng trước đó, như để thể hiện việc mình đã tỉnh dậy, hai cây Phệ Yêu trước đó đang rơi vào trạng thái ngủ liền đánh xuống biến ba tên sau cùng thành thịt vụn trước mắt đám Đoạn Phàm và Trần Anh. Cứ thế này xem ra, đoàn người đi ra sau Liên Tam kia, tám, chín phần đều có kết cục giống như vậy mà thôi.
…
Trời gần sáng, bên tai đám Trần Anh đã nghe thấy tiếng giống như là chặt cây vậy. Vươn bả vai đang cực kì đau nhức của mình, Trần Anh liền cảm thấy khựng một cái, đau đớn không thốt lên lời. Lúc này Trần Anh mới nhớ ra hôm qua xương tay của mình bị gãy mấy đoạn, đang được băng bó cố định lại bởi một miếng vải màu đen và một thanh gỗ. Tu hành giả khác với người thường, nhờ vào huyễn lực mà có thể hồi phục nhanh hơn so với người bình thường. Nhưng nhanh hơn cũng chỉ có mức độ mà thôi, vả lại tu vi Trần Anh lại chưa đạt được đến cái trình độ làm cho vết thương phục hồi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, bởi vậy, cũng không thể tự kiêu vào lực hồi phục của chính mình mà không sơ cứu được.
Trần Anh đau thì Vương Lãng cũng cực kì đau. Không phải bởi vì cái gọi là tình cảm tương liên hay đồng cảm gì đó, mà đơn giản là hôm qua Trần Anh và Vương Lãng nằm cách nhau không xa lắm, không hiểu sao giữa đêm lại càng gần, đến khi Trần Ang ngồi dậy không để ý, đã đụng vào Vương Lãng một lần rồi, liền lúc Vương Lãng cũng dậy theo liền bị cái vươn tay này đánh trúng.
Trên người Vương Lãng lúc này quả thực nhìn qua còn kinh khủng hơn Trần Anh, trên người đầy rẫy nhưng chỗ dùng vải băng bó, tính sơ qua cũng đến tám chín cái, kết hợp với khuôn mặt của Vương Lãng quả thực trông rất đáng thương.
“Đây là Phệ Yêu, không thể chặt bằng vũ khí bình thường như vậy đâu” Thừa Chí thấy Đoạn Phàm cùng Tam Minh đang dùng đoản đao chém tới Phệ Yêu liền nhắc nhỏ một câu.
Tam Minh kia chính là thủ hạ duy nhất còn sót lại của Đoạn Phàm trong số hai mươi người. Đêm qua, sau khi Liên Tam rút quân ra ngoài, cũng chính là lúc bên Đoạn Phàm đã sắp chống không nổi, thực ra việc Liên Tam rút lui lại giúp Đoạn Phàm giữ được một mạng. Bởi vì ít nhất là có chung kẻ thù, lại tạm thời không thể ra khỏi khu hồ này, nên hai bên Thừa Chí và Đoạn Phàm đã nói chuyện một phen, cuối cùng quyết định hợp tác. Điều này đối với Đoạn Phàm mà nói là cực kì tốt, vì phía Thừa Chí mà xem ra nếu muốn giết thì hai người mình không thể chống cự.
“Trước đây bọn ta cũng đã từng thử từ bên ngoài đánh vào, nhưng cũng đều vô dụng, bởi vậy nên hiện tại muốn từ trong đánh ra” Đoạn Phàm có chút mệt mỏi.
Thừa Chí nghĩ nghĩ một chút, liền nói:
- Trong Phức Mộc tạp lục có nói qua rồi, Phệ Yêu là một loại cây sinh ra vì hắc ám, hoạt động vào buổi đêm, đến sáng lâm vào trạng thái ngủ say, nếu muốn làm cho nó lầm vào trạng thái giả chết liền rắc lên rễ nó Huyễn Sa đã được dã nhuyễn, còn nếu muốn phá bỏ chỉ có lực lượng huyễn thánh trở lên, nếu không thì phải có Mị Băng Tinh được rèn thành vật cắt để chặt bỏ.
- Như vậy thì chúng ta vô pháp ra khỏi đây sao?
- Cũng không hẳn là như vậy.
Đoạn Phàm đang bên bờ vực tuyệt vọng chợt nghe được câu này, mắt ánh lên một tia hy vọng, nhìn sâu về phía Thừa Chí, đợi hắn nói tiếp.
Thừa Chí cũng không dấu diếm làm gì, chỉ về phía hồ nước, nói:
- Đáy hồ kia có bố trí rất kì lạ, có khả năng lớn là có bí mật gì đó, không chừng lại là cửa thoát ra khỏi đây.
Đoạn Phàm lúc này mới nhận ra, vị cô nương đi cùng ba người này quả thực đã biến mất, không ngờ lại sớm ở dưới hồ kia xem xét từ lúc nào mà hai người họ chẳng hề hay biết. Nhìn biểu hiện của hai người này, trong đầu Đoạn Phàm chợt liên tưởng đến một loại chức nghiệp trên đại lục, có khi nào… Đến đây thì Đoạn Phàm rốt cục không nghĩ tiếp, người ta nếu không muốn nói thì tốt nhất mình không nên phán đoán làm gì, nếu đoán nhầm không chừng sẽ chỉ làm mọi việc thêm phức tạp mà thôi.
Chợt trên mặt hồ nổi lên từng đợt bong bong, rung động kịch liệt, dần dần tạo thành một vòng xoáy cực mạnh ở trung tâm, hút nước xuống phía dưới.
Vương Lãng lâm vào cũng chính là tình cảnh này. Hiện tại chiến đấu đang rất kịch liệt, bên phía Đoạn Phàm chỉ có hai mươi nay đã mất tới ba người, nhưng trước đó cũng đã tiêu diệt được hai mấy tên bên phía Liên Tam. Tuy nói là Liên Tam vẫn còn viện quân bên ngoài, chết bao nhiêu lại bổ sung bấy nhiêu, nhưng dù sao đây cũng là tinh anh trong hàng ngũ của lão. Chết khi chiến đấu với Đoạn Phàm thì đều đã ở trong dự tính, nhưng tên ở dưới nước kia thì lại khác, tuy xem hơi thở tên này tu vi cùng lắm cũng chỉ là huyễn giả bát đoạn, nhưng hắn ở dưới nước lâu như vậy lại không có ai nhìn ra, rất có thể trở thành nhân tố không ổn định trong trận chiến này, có thể gây thêm tổn thất cho lão.
Ngay khi Liên Tam đang suy nghĩ có nên tiêu diệt tên này trước hay không thì từ dưới nước lại trồi lên thêm ba người. Ba người này đều mặc một bộ đồ đen giống nhau y đúc, khuôn mặt được che lại cẩn thận, bộ dáng giống như thích khách. Khi Liên Tam thử thăm dò thì ý nghĩ tiêu diệt nhanh chóng ngay lập tức bị loại ra khỏi đầu. Người ở giữa kia tu vi cũng là đại huyễn sư, hai tên bên cạnh một tên huyễn giả bát đoạn, một tên là huyễn sư nhưng lại không biết tu vi cụ thể, cảm giác khó dò. Tập hợp tất cả lại bốn người đang ở dưới nước này nếu lão muốn đánh thì phải chia nhỏ lực lượng ra, do trong hồ này diện tích khá hẹp, cũng chỉ đứng được ngần ấy người, dù xa luân chiến cũng sẽ bị tổn thất nặng nề.
Những người này hẳn không phải là quân của Đoạn Phàm đi, nếu không khuôn mặt Đoạn Phàm cũng không thể khó hiểu như vậy. Nếu đã không phải của hắn, vậy thì thử mượn lực xem sao, mà dù không mượn lực được thì hẳn là không nhúng tay cũng được đi. Nghĩ vậy, Liên Tam khuôn mặt nở ra một nụ cười:
- Ừm, ta là đại diện của Kim Hổ bang, mấy vị đạo hữu này, các vị là ai? Tại sao lại xuất hiện trên Hắc Nhai của Kim Hổ bang ta?
Đoạn Phàm nghe vậy liền tức khí:
- Hừ, bang chủ ta còn ở đây, khi nào lại đến phiên ngươi đại diện Kim Hổ bang vậy?
“ Bọn ta chỉ là lãng khách giang hồ vô danh mà thôi, có chút tò mò nên đã lên đỉnh Hắc Nhai chứ không có ý gì khác” Thừa Chí không nhanh không chậm nói.
Liên Tam bỏ ngoài tai lời nói của Đoạn Phàm, vốn đang định thử nhờ bốn người giúp sức liền nghe thấy tên hầu cận bên cạnh nói nhỏ gì đó, khuôn mặt thay đổi, nhìn chăm chăm về phía Trần Anh. Khi nãy lực chú ý của lão dồn cả lên người Thừa Chí, cũng là người duy nhất có thể gây nguy hiểm cho lão, những người còn lại đều lướt qua, bởi vậy không nhìn được miếng ngọc bội Trần Anh cầm trên tay.
Ngọc bội này chính là của người đã giết chết nữ nhi của lão, Liên Liên.
Sau khi kẻ này lên núi Thanh Phong liền không thấy quay lại. Kim Hổ bang đã theo dõi đương lên núi nhiều ngày rất cẩn mật, thậm chí cả một con huyễn thú cũng không thể qua mắt nổi bọn họ, tất nhiên đây là do Kim Hổ bang nghĩ vậy. còn sự thật thì Thừa Chí và Triệu Mẫn vẫn luôn xuống núi đều đặn, nếu không lương thực trên núi lấy ở đâu ra đây? Huyễn thú thì trên Thanh Phong sơn cũng có đấy, nhưng thực sự là không có loại để làm đồ ăn được, thực ra nếu nấu ra cũng không phải không ăn được, nhưng mọi người ăn đồ ăn tuyệt hảo do Thừa Chí nấu quen rồi, bảo họ ăn huyễn thú chắc chắn nuốt không trôi.
Trở lại đỉnh Hắc Nhai. Lúc này bốn người Trần Anh cũng nhận ra biểu hiện dị thường của Liên Tam, ngấm ngầm đề cao cảnh giác. Tên hầu cận bên cạnh nói xong thấy biểu hiện mất bình tĩnh của Liên Tam cũng nói khuyên thêm vài câu với lão, đại ý là: cứ đợi khi bắt được Đoạn Phàm trước, sau đó mới tập trung giết bọn Trần Anh, dù gì lối vào duy nhất của rừng Phệ Yêu cũng do bên mình nắm giữ. Nhưng tên này lại quá coi thường thứ gọi là tình thân rồi, hay nói trắng ra là quá coi trọng Liên Tam. Hắn bất quá chỉ được coi là tiểu nhân mà thôi, không xứng đáng làm kiêu hung, không đủ mưu trí, cũng không đủ dứt khoát để đặt tình cảm sang một bên.
Trần Anh lúc này vẫn không biết rằng mình chuẩn bị đối mặt với cơn thịnh nộ của Liên Tam, nhẹ nhàng lau miếng ngọc bội của mình rồi cho vào trong người. Miếng ngọc bội này là của Dạ Ảnh đưa cho Trần Anh, cũng chính là vật bảo vệ có một lượng huyễn lực của Dạ Ảnh và Hồ Mị, có thể tạo ra một lớp huyễn lực phòng hộ chống đỡ những lúc Trần Anh lâm vào tuyệt cảnh, tất nhiên đồ vật này cũng có giới hạn, giới hạn này chính bằng định mức một kích toàn lực của một đại huyễn sư đỉnh phong.
Liên Tam mang theo hận ý thật sâu, nhìn thẳng về phía Trần Anh như muốn ăn tươi nuốt sống, gầm lên:
- Là ngươi, ngươi là người đã giết tiểu Liên của ta.
Nghe Liên Tam nói vậy, Trần Anh liền trở nên ngỡ ngàng, nhíu mày thật sâu, nhìn về phía Liên Tam đang giận dữ, hắn lắc đầu:
- Vị lão giả này, ta và ngươi không quen biết, làm sao ta có thể làm hại tiểu Liên gì đó của ngươi được chứ.
Liên Tam nghe vậy khuôn mặt liền trở nên cực kì dữ tợn. Tên này không ngờ lại không nhớ tiểu Liên của ta là do hắn giết, như vậy chẳng phải trong mắt hắn tiểu Liên chẳng qua chỉ như một hạt bụi chẳng đáng để nhớ đến? Hay do hắn đã nhớ ra nhưng làm bộ để thoái thác. Bất quá cho dù là lí do nào đi chăng nữa thì cũng không thể chấp nhận, nhìn về phía Trần Anh như hổ rình mồi, Liên Tam gằn từng chữ:
- Khu rừng gần Tam Điệp trấn, có nhớ hay không?
Nghe tới câu này, Trần Anh mới hiểu ra tất cả. Nhớ chứ, dĩ nhiên là Trần Anh nhớ, người ta nói, khi làm chuyện gì lần đầu tiên, dù muốn hay không, ta cũng sẽ mang hồi ức đó đến suốt cuộc đời, ví như khi ngươi thực sự yêu tha thiết một người, dù sau này chuyện tình không may đổ vỡ, người mới, liệu có thực sự xóa nhòa hình ảnh lúc trước không? Trần Anh cũng có tình huống tương tự, chẳng qua thay thế bằng việc giết người mà thôi. Đối với một thiếu niên thiện lương ngây ngô mà nói, lần đầu tiên giết người, thậm chí là vài mạng người cùng lúc đã để lại ấn tượng cực kì sâu sắc, không để lại bóng ma tâm lí đã là chuyện đáng chúc mừng.
Trần Anh lúc này chính là thất thần, xung quanh chỉ còn tiếng gào thét của những tên bị hắn giết trong khu rừng khi đó.
Vương Lãng được Triệu Mẫn kể lại cặn kẽ sự việc rốt cục cũng hiểu được cảm giác của Trần Anh lúc này, khuôn mặt hiện lên nét đồng cảm, đi tới vỗ vai Trần Anh khiến hắn thoát ra khỏi mộng ảo của bản thân. Vương Lãng mỉm cười, nói nhỏ:
- Trần Anh, ta tin tưởng vào nhân phẩm của ngươi, chuyện ngươi làm chắc chắn không sai đâu.
Liên Tam nhìn biểu hiện của Trần Anh trước mắt liền đoán ra hắn đã biết tiểu Liên là ai, cười gằn:
- Thế nào rồi, đã nhớ lại rồi sao? Thấy tội lỗi sao? Nếu thấy tội lỗi thì tốt nhất là ngươi tốt nhất nên tự mình nộp mạng, ta sẽ tha cho những người đi cùng ngươi.
Thừa Chí nghe vậy hơi nhíu mày, nhìn về phía Trần Anh, vị sư đệ này cái gì cũng tốt, chẳng qua lại quá thật thà lương thiện. Trong vị diện này, người như vậy thực sự rất khó sống. Cứ thử nhìn Trần Anh hiện tại mà xem, nói không chừng sẽ bị lời kia của Liên Tam đả động, tự dâng mình lên cho lão.
Ngay khi Thừa Chí định nói vài câu thì Vương Lãng đã nhanh miệng nói trước:
- Hối lỗi sao? Ngươi không nhìn thấy khuôn mặt Trần Anh rõ ràng là đang mông lung à? Biết tại sao hắn lại lâu như vậy không mở miệng không? Vì hắn chưa chắc chắn đấy. Thực sự người bị giết thì xinh đẹp có thừa, còn lão cha lại xấu xí cực điểm? Ngươi xác định đó là con của ngươi đi? Hay về hỏi lại phu nhân ngươi? Tránh cho việc báo thù hộ người cha khác a.
Câu nói này như một ngòi nổ vậy, khuôn mặt của Liên Tam phồng lên giống như một trái bong bóng được nhồi đầy không khí vậy. Chỉ vào mặt Vương Lãng, giọng Liên Tam run run:
- Ngươi… ngươi..
- Ngươi ta cái gì, ta đây chỉ nói sự thật thôi mà.
Liên Tam khuôn mặt vặn vẹo biến đổi vài lần, sau đó hít một hơi thật sâu, không ngờ lấy lại được chút bình tĩnh. Nở một nụ cười dữ tợn trên môi, Liên Tam khinh thường nói:
- Hừ, ngươi nghĩ tiểu kế nhỏ này của ngươi có thể kích động được ta sao? Các ngươi chỉ có bốn người, đại huyễn sư thì sao chứ? Cũng không phải huyễn lực vô dùng vô tận. Quả nhiên hôm nay đúng là một ngày tốt, có thể cùng lúc xử lý hai địch nhân lớn nhất của ta..
Chỉ thẳng vào Trần Anh, Liên Tam hô lớn:
- Trừ tên kia và Đoạn Phàm là phải bắt sống, còn lại, giết không tha.
Bọn thuộc hạ bên dưới đồng thanh hô lớn “ Dạ” một tiếng liền xông thẳng tới tấn công, bất quá trận hình không thể giữ được như cũ, hiện tại quân lực bên Kim Hổ bang liền chia ra làm hai phần, đánh với phe Đoạn Phàm là bảy mươi người, còn ba mươi người còn lại đánh với bốn người Trần Anh. Bỗng nhiên, áp lực bên phía Đoạn Phàm được giảm đi một mảng lớn.
Thừa Chí trên tay cầm một thanh đao hình bán nguyệt chém liên tục ba chém, lập tức chém chết ba tên huyễn giả, định hướng Trần Anh bên kia để giúp đỡ. Nhưng vừa giết ba tên này, lại có ba tên các thế chỗ, không cho Thừa Chí phá vòng vây.
Từ đại huyễn sư trở lên, mỗi đại cảnh giới đều biến hóa về chất, rất khó để những tu hành giả thấp cấp có thể phá vỡ khoảng cách tu vi mà chiến đấu vượt cấp. Ví như đến đại huyễn sư như bọn Thừa Chí, Đoạn Phàm, huyễn lực đã có thể tự động ngưng tụ mà tạo thành một lớp màng mỏng bên ngoài để bảo vệ chủ nhân. Tất nhiên, lớp phòng hộ này chỉ có hạn, khi gặp tấn công mãnh liệt liền có thể tan vỡ, nhưng đã siêu việt hơn rất nhiều so với các cảnh giới phía dưới khi chiến đấu luôn luôn phải phân tâm phòng hộ cho bản thân.
Lợi thế này cũng thể hiện rõ trong trường hợp hiện tại. Ba mươi người vây bắt bốn người là một chênh lệch về số lượng rất lớn. Như người ta thường nói, kiến nhiều có thể quật ngã cả voi, khi đến một mức nào đó, lượng có thể đánh bại được chất. Đại huyễn sư, không nghi ngờ gì chính là mối nguy hiểm lớn nhất mà đám thuộc hạ của Liên Tam nhận định, vì vậy trong ba mươi tên thì đã chia ra mười lăm tên vây công Thừa Chí, và sự thật đã chứng mình quyết định của chúng là đúng đắn.
Mười lăm người vây công Thừa Chí chỉ có năm tên huyễn sư đều là nhị hoặc tam đoạn, còn lại đều là huyễn giả. Vốn dĩ dựa vào kinh nghiệm, kĩ năng và tu vi, Thừa Chí có thể giải quyết thật nhanh những tên này mới phải, nhưng căn bản những tên này đều thuộc dạng đánh theo kiểu liều mạng, nếu không cẩn thận Thừa Chí có thể sẽ ăn thiệt thòi, càng đau đầu hơn là khi vừa giết một tên thì lại có một tên từ ngoài vào bổ sung, không để Thừa Chí có khe hở đi giúp những người khác. Bởi vậy dù tu vi hơn hẳn nhưng Thừa Chí rốt cục không thể đánh nhanh mà chỉ đành vừa đánh vừa né những con thiêu thân này ra, tránh việc hao tổn quá nhiều thể lực hay là bị thương tổn, phải thực sự cẩn thận, vì bên đối phương cũng có một đại huyễn sư đang quan chiến, thời có thể đánh lén.
Vương Lãng và Trần Anh lúc này đều rất khổ, họ chỉ mới có tu vi huyễn giả bát đoạn mà thôi, mà đối phương hầu như tu vi cũng đều giống như vậy, nếu đơn đả độc đấu chưa chắc hai người này sẽ thua, nhưng đối phương rõ ràng không thích đơn đả độc đấu mà là thích xa luân chiến. Bạo phát lực lượng ra ngươi có thể sẽ giết được người đấy, nhưng sau đó thì sao, lại có tên khác từ bên ngoài thay vào vị trí đó, chưa kể những tên còn lại sẽ tha cho ngươi sao? Bởi vậy mà cả hai đều đang phải vừa đánh vừa thủ cực kì khó khăn, thể lực đang giảm nhanh, vết thương trên người xem ra cũng không ít.
Ngược lại Triệu Mẫn bên này thì đang thì giống như rong chơi vậy. Nàng chỉ là huyễn sư, nên sự quan tâm cũng ít đi nhiều hơn hẳn, nhưng hình như bọn chúng đánh giá Triệu Mẫn hơi thấp rồi. Có lẽ nhìn vào gương mặt dễ thương này, ai cũng không nghĩ ngươi thực ra là một sát thủ đi. Bởi vậy mà nhuyễn kiếm trong tay lướt qua, đầu người liền rơi xuống, nhẹ nhàng mà lả lướt, như điệu múa của vũ nữ vậy. Tất nhiên là vẫn khó có thể thoát ra khỏi vòng vây, nhưng giống như Thừa Chí, Triệu Mẫn vẫn chưa bị bất kì thương tổn nào.
Nếu nói Vương Lãng và Trần Anh đang phải nếm khổ, thì bên Đoạn Phàm đúng là thê thảm rồi, bảy mươi đấu với mười bảy, thêm vào đó là Liên Tam đôi lức lại ra tay đánh lén làm cho quân số bên phía Đoạn Phàm giảm mạnh, sau một hồi chỉ còn lại bảy người, cộng thêm Đoạn Phàm là tám.
Tính ra để đến được bước này Liên Tam trả giá cũng không nhỏ, ở Kim Hổ bang, huyễn giả và huyễn sư đều là tinh anh cả, thậm chí huyễn sư cũng bỏ ra được thì quả thực là đầu tư cực lớn vì bô lão cũng chỉ là huyễn sư thất, bát đoạn mà thôi, mà hiện tại số huyễn giả chết đã hơn sáu mươi người, huyễn sư tuy chỉ nhất, nhị đoạn nhưng cũng chết hơn chục người.
Lúc này Thừa Chí mới nhớ ra một việc, thời gian tạm ngủ của Phệ Yêu, sắp hết.
Thừa Chí đá bay một tên huyễn sư nhất đoạn, hô to:
- Trần Anh, Triệu Mẫn, huyễn sa sắp hết tác dụng rồi.
Trần Anh và Triệu Mẫn nghe vậy cũng cực kì khẩn trương, huyễn sa mà hết thì đường về coi như cũng mất a, nhưng bây giờ chúng ta còn có thể làm sao đây, phá vòng vây còn khó chứ đừng nói tới việc chạy ra ngoài , chưa kể bên ngoài có còn vài trăm người đang bao vây nữa.
Vài phút sau, quả nhiên hàng loạt âm thanh rừng rợn vang lên từ phía lối vào khiến Liên Tam nhíu mày ngay lập tức cử một tên thuộc hạ đi xem xét. Tên thuộc hạ này khoảng chừng hai phút sau đã trở về, bộ dáng chật vật báo lại tình trạng của lối vào rừng Phệ Yêu cho Liên Tam. Nghe xong, mặt Liên Tam trông cực kì sợ hãi, lập tức hạ lệnh:
- Tất cả lập thành một hàng rào từ từ lui lại phía đường ra, ai đi qua liền giết chết.
Nói xong liền xoay ngựa mang theo vài tên thuộc hạ bên cạnh chạy về phía đường ra. Những tên còn lại liền tạo thành một hàng rào lùi dần rồi cũng mất dạng, nhưng trước đó, như để thể hiện việc mình đã tỉnh dậy, hai cây Phệ Yêu trước đó đang rơi vào trạng thái ngủ liền đánh xuống biến ba tên sau cùng thành thịt vụn trước mắt đám Đoạn Phàm và Trần Anh. Cứ thế này xem ra, đoàn người đi ra sau Liên Tam kia, tám, chín phần đều có kết cục giống như vậy mà thôi.
…
Trời gần sáng, bên tai đám Trần Anh đã nghe thấy tiếng giống như là chặt cây vậy. Vươn bả vai đang cực kì đau nhức của mình, Trần Anh liền cảm thấy khựng một cái, đau đớn không thốt lên lời. Lúc này Trần Anh mới nhớ ra hôm qua xương tay của mình bị gãy mấy đoạn, đang được băng bó cố định lại bởi một miếng vải màu đen và một thanh gỗ. Tu hành giả khác với người thường, nhờ vào huyễn lực mà có thể hồi phục nhanh hơn so với người bình thường. Nhưng nhanh hơn cũng chỉ có mức độ mà thôi, vả lại tu vi Trần Anh lại chưa đạt được đến cái trình độ làm cho vết thương phục hồi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, bởi vậy, cũng không thể tự kiêu vào lực hồi phục của chính mình mà không sơ cứu được.
Trần Anh đau thì Vương Lãng cũng cực kì đau. Không phải bởi vì cái gọi là tình cảm tương liên hay đồng cảm gì đó, mà đơn giản là hôm qua Trần Anh và Vương Lãng nằm cách nhau không xa lắm, không hiểu sao giữa đêm lại càng gần, đến khi Trần Ang ngồi dậy không để ý, đã đụng vào Vương Lãng một lần rồi, liền lúc Vương Lãng cũng dậy theo liền bị cái vươn tay này đánh trúng.
Trên người Vương Lãng lúc này quả thực nhìn qua còn kinh khủng hơn Trần Anh, trên người đầy rẫy nhưng chỗ dùng vải băng bó, tính sơ qua cũng đến tám chín cái, kết hợp với khuôn mặt của Vương Lãng quả thực trông rất đáng thương.
“Đây là Phệ Yêu, không thể chặt bằng vũ khí bình thường như vậy đâu” Thừa Chí thấy Đoạn Phàm cùng Tam Minh đang dùng đoản đao chém tới Phệ Yêu liền nhắc nhỏ một câu.
Tam Minh kia chính là thủ hạ duy nhất còn sót lại của Đoạn Phàm trong số hai mươi người. Đêm qua, sau khi Liên Tam rút quân ra ngoài, cũng chính là lúc bên Đoạn Phàm đã sắp chống không nổi, thực ra việc Liên Tam rút lui lại giúp Đoạn Phàm giữ được một mạng. Bởi vì ít nhất là có chung kẻ thù, lại tạm thời không thể ra khỏi khu hồ này, nên hai bên Thừa Chí và Đoạn Phàm đã nói chuyện một phen, cuối cùng quyết định hợp tác. Điều này đối với Đoạn Phàm mà nói là cực kì tốt, vì phía Thừa Chí mà xem ra nếu muốn giết thì hai người mình không thể chống cự.
“Trước đây bọn ta cũng đã từng thử từ bên ngoài đánh vào, nhưng cũng đều vô dụng, bởi vậy nên hiện tại muốn từ trong đánh ra” Đoạn Phàm có chút mệt mỏi.
Thừa Chí nghĩ nghĩ một chút, liền nói:
- Trong Phức Mộc tạp lục có nói qua rồi, Phệ Yêu là một loại cây sinh ra vì hắc ám, hoạt động vào buổi đêm, đến sáng lâm vào trạng thái ngủ say, nếu muốn làm cho nó lầm vào trạng thái giả chết liền rắc lên rễ nó Huyễn Sa đã được dã nhuyễn, còn nếu muốn phá bỏ chỉ có lực lượng huyễn thánh trở lên, nếu không thì phải có Mị Băng Tinh được rèn thành vật cắt để chặt bỏ.
- Như vậy thì chúng ta vô pháp ra khỏi đây sao?
- Cũng không hẳn là như vậy.
Đoạn Phàm đang bên bờ vực tuyệt vọng chợt nghe được câu này, mắt ánh lên một tia hy vọng, nhìn sâu về phía Thừa Chí, đợi hắn nói tiếp.
Thừa Chí cũng không dấu diếm làm gì, chỉ về phía hồ nước, nói:
- Đáy hồ kia có bố trí rất kì lạ, có khả năng lớn là có bí mật gì đó, không chừng lại là cửa thoát ra khỏi đây.
Đoạn Phàm lúc này mới nhận ra, vị cô nương đi cùng ba người này quả thực đã biến mất, không ngờ lại sớm ở dưới hồ kia xem xét từ lúc nào mà hai người họ chẳng hề hay biết. Nhìn biểu hiện của hai người này, trong đầu Đoạn Phàm chợt liên tưởng đến một loại chức nghiệp trên đại lục, có khi nào… Đến đây thì Đoạn Phàm rốt cục không nghĩ tiếp, người ta nếu không muốn nói thì tốt nhất mình không nên phán đoán làm gì, nếu đoán nhầm không chừng sẽ chỉ làm mọi việc thêm phức tạp mà thôi.
Chợt trên mặt hồ nổi lên từng đợt bong bong, rung động kịch liệt, dần dần tạo thành một vòng xoáy cực mạnh ở trung tâm, hút nước xuống phía dưới.