Vô Tận Hỏa Vực
Chương 52 : Sự lo âu của Liên Tam. Phía dưới "lối thoát" có gì?
Ngày đăng: 09:18 27/06/20
Bên ngoài rừng Phệ Yêu, Liên Tam dưới sự bảo vệ của đám thủ hạ, đang tĩnh tọa điều tức. Đêm hôm qua, khi phát hiện lối đi qua rừng Phệ Yêu có biến động, lão là một trong những người đầu tiên chạy ra, nhưng vẫn không thoát khỏi bị Phệ Yêu đả thương, dù rằng có tu vi đại huyễn sư, lại vừa đánh vừa chạy, vẫn bị lĩnh hai đòn suýt nữa trọng thương.
Lúc này, một tên thám báo
- Bang chủ, không hay rồi, Vương Hoách tập hợp nhân thủ cùng các đường chủ bên phía Đoạn Phàm đang dẫn theo đám thủ hạ từ các nơi tiến về Hắc Nhai, người của chúng ta ở dưới chân núi sợ là sẽ không chống đỡ được bao lâu.
Liên Tam nghe được tin này liền thu công, cầm chén trà bên cạnh, nhíu mày nói:
- Vương Hoách không phải là đang tới Nam Nhạc thăm nữ nhi sao? Không thể nào trở về sớm như vậy đi.
Liên Tam có chút lo lắng, hỏi lại:
- Vậy còn hai bang Bạch Lang và Thách Chu thì sao, đã có động tĩnh gì chưa?
- Dạ thưa bang chủ, hai bang này vẫn bảo trì trầm mặc không có bất kì động tĩnh gì cả.
- Được rồi, ngươi đi xuống đi.
Liên Tam phất tay cho tên thám báo lui xuống, chân mày liền nhíu chặt lại, trong lòng trở nên lo lắng. bang chủ Bạch Lang và Thách Chu, iên Tam đã gặp qua rồi, thậm chí hai bên còn đạt được một cái hiệp nghị nữa, điều này cũng là do vị đại nhân kia dẫn dắt lão làm. Theo như hiệp nghị này Bạch Lang và Thách Chu hai bang này đang lẽ lúc này đây phải đưa thủ hạ của mình tới ngăn cản Vương Hoách mới phải lẽ, nhưng hiện tại lại bày ra bộ dáng không liên quan tới mình, dường như là muốn phá bỏ hiệp nghị. Nếu quả thực như vậy thì theo suy đoán của lão chỉ có vài nguyên nhân, hoặc là bang chủ của Bạch Lang và Thách Chu kia đến thời khắc mấu chốt liền có suy tính riêng, quyết định bỏ mặc cái gọi là hiệp nghị kia, còn khả năng thứ hai là ngay từ đầu vị đại nhân kia và hai bang chủ Bạch Lang, Thách Chu đều thông đồng với nhau mà lừa gạt lão.
Nếu nói ra thì điều thứ hai có nhiều khả năng xảy ra hơn, nhưng ngược lại vì sao vị đại nhân kia lại phải làm như vậy? Thân phận, địa vị của người đó chắc hẳn sẽ không tính kế với một nhân vật nhỏ như lão chứ? Vả lại ngay từ đầu nếu không có vị đại nhân kia giúp đỡ làm sao lão có khả năng xoay mình làm phản? Càng nghĩ, Liên Tam càng cảm thấy nhiều điều không thông, trong lòng có một dự cảm bất an mãnh liệt.
Tên thuộc hạ thân tín bên cạnh, nhìn khuôn mặt lo lắng của lão, nói nhỏ:
- Bang chủ, thứ cho ta nói thẳng, chỉ sợ hai bang Bach Lang và Thách Chu kia vốn sẽ không giúp chúng ta mà cùng nhau ăn ý tọa sơn quan hổ đấu, sau khi bên ta và Vương Hoách đấu đá lẫn nhau lực lượng suy giảm sẽ tới thu dọn tàn cuộc, phân chia địa bàn Kim Hổ bang ta.
Rốt cục thì vận mệnh của mình không thể phụ thuộc quá nhiều vào người khác được, lúc này, Liên Tam lão dù thế nào cũng không thể bị động chờ đợi cái hiệp nghị kia.
- Ngươi phân phó xuống dưới, kéo tất cả thám báo về, đồng thời đóng núi lại không cho bất kì ai ra vào, Hắc Nhai dễ thủ khó công, Vương Hoách trong một thời gian ngắn không thể phá vỡ phòng tuyến mà lên núi cứu Đoạn Phàm được, trong thời gian đó ngươi thử chiêu hàng Vương Hoách xem sao, nếu hắn đồng ý thì đáp ứng yêu cầu hắn đưa ra,
Sau khi phân phó tên thuộc hạ xong, Liên Tam liền nhìn về phía rừng Phệ Yêu, miệng lẩm nhẩm như muốn nói cho người bên trong nghe được, lại như nói với chính mình:
- Đoạn Phàm à, dù kế hoạch của ta có biến hóa ra sao đi chăng nữa thì ngươi chắc chắn ngươi cũng phải chịu chết mà thôi, hừ, dù ngươi là đại huyễn sư đi chăng nữa thì lại có thể không ăn không uống trong bao nhiêu ngày đây? Chỉ cần ngươi chết, đám Vương Hoách trên dưới sẽ hỗn loạn, khi đó, dù khôn có hai bang phái kia giúp đỡ, chức bang chủ này của ta cũng sẽ trở nên danh xứng với thực.
Liên Tam nói xong liền dụng lực, chén trà trong tay vỡ thành từng mảnh nhỏ. rơi đầy trên đất.
Liên Tam từ đầu tới cuối không hề nhắc tới những người khác, vì trong mắt lão, chỉ có Đoạn Phàm mới đáng để so sánh với lão mà thôi, những người còn lại, kể cả Thừa Chí cũng không hề đáng nhắc đến, căn bản cũng không có cơ may sống sót nào.
Nhưng rõ ràng Liên Tam cũng không ngờ rằng trong rừng Phệ Yêu đang có một cảnh tượng kì dị làm kế hoạch chu toàn của lão xuất hiện một lỗ hổng, mà kẻ tạo ra điều này lại chính là những người không hề đáng nhắc tới.
Đoạn Phàm nhìn hồ nước trơ đấy ở trước mắt mà cũng hết sức ngạc nhiên, không ngờ mình được coi như thổ địa ở đây mà lại không biết tới dưới hồ lại có một cánh cửa như vậy.
Triệu Mẫn nhìn mấy người Vương Lãng, Đoạn Phàm ngây ngốc trước mắt liền có chút đắc ý, tâm hoa nộ phóng, bất quá vẫn cố giả vờ bình thản, ung dung đi tới chỗ bọn họ.
Thừa Chí xem ra quen thuộc với sư muội này nhất, những việc như vậy sớm đã được nhìn qua, thấy ánh đắc ý của sư muội liền gõ nhẹ đầu nàng một cái, sư phụ đã nói rồi, không thể để Triệu Mẫn quá đắc ý, tránh sau này không biết khiêm tốn trở lại, đôi khi hại đến chính bản thân mình.
Đoạn Phàm lúc này cũng định thần lại, tuy nói việc trước mắt lão chưa từng thấy qua ( tại vì ở địa phương quá nhỏ bé đây mà ) nhưng dù gì cũng là một đại huyễn sư, định lực tốt, hướng người về Triệu Mẫn, giọng nói có chút khâm phục:
- Vị tiểu cô nương này không ngờ lại là một kết giới sư, lão hủ quả thực là đã thất lễ rồi.
Triệu Mẫn sợ bị Thừa Chí gõ đầu, cũng không dám tỏ ra đắc ý nhưng vẫn có chút kieu ngạo, mỉm cười nói:
- Đoạn bang chủ, chỉ sợ là ngươi nhầm rồi, ta là pháp môn sư, cùng kết giới sư không có liên quan gì cả.
Pháp môn sư? Đoạn Phàm tính ra cũng đã hơn năm mươi, là bang chủ một bang lớn ở vùng giáp Thiết Khí đế quốc này, tu vi lại là đại huyễn sư, tuy chỉ vừa tấn cấp, nhưng quan hệ xem ra cũng không tính là nhỏ, vậy mà đến bây giờ lại là nghe đến chức nghiệp này lần đầu, không khỏi có chút cảm than:
- Xem ra, lão hủ quả thực là ếch ngồi đáy giếng, bao nhiêu năm như vậy cứ nghĩ mình đủ biết nhiều, không ngờ trên đại lục có một chức nghiệp như vậy.
Trần Anh cũng là lần đầu tiên nghe đến chức nghiệp này, vốn định hỏi Triệu Mẫn liền đột nhiên bị Vương Lãng đấm một quyền vào cánh tay khiến hắn đau điếng. Vừa mang theo ánh mắt ngạc nhiên và tức tối nhìn về Vương Lãng liền thấy tên này đánh mắt ra hiệu liên tục. Tạm thời gác lại ý định tính sổ với Vương Lãng, Trần Anh quay đầu lại liền nhìn thấy Triệu Mẫn vốn luôn vui vẻ lúc này lại trở nên có chút bi thương.
Đoạn Phàm cũng nhìn ra biến đổi trên mặt Triệu Mẫn cũng rất bối rối, không lẽ lời nói của mình lại có gì làm tổn thương vị tiểu cô nương này sao?
Thừa Chí vỗ vỗ đầu Triệu Mẫn một chút, sau đó hướng tới Đoạn Phàm vẻ mặt khó xử, nói nhẹ:
- Đoạn bang chủ, chuyện này không liên quan đến ông, chẳng qua sư muội của ta có chút cố sự mà thôi.
Đoạn Phàm nghe ngữ khí của Thừa Chí cũng không có tức giận hay trách cứ cũng an tâm. Hiện tại hai bên cũng chỉ được coi là quan hệ hợp tác, nếu quả thực chạm tới giới hạn nào đó không thể dàn xếp thì quả thực là đau đầu. Chưa nói đến bên Thừa Chí có bốn người so với bên Đoạn Phàm hai người bị thương khá nặng, chỉ riêng việc Triệu Mẫn thông thạo về kết giới đã là một vấn đề lớn rồi. Lối ra duy nhất kia không ai đảm bảo sẽ không có cơ quan, bẫy rập, chỉ cần người ta muốn, liền có thể bẫy chết hai người họ, bởi vậy mà Đoạn Phàm không mong muốn vì một sự việc như vậy mà phải trở mặt.
Vẫn là Thừa Chí có cách, sau một hồi làm công tác tư tưởng, tâm trạng của Triệu Mẫn có vẻ như đã tốt hơn rất nhiều, nhìn mọi người một chút, sau đó đi tới giữa hồ nước đã trơ đáy, nhảy xuống “ lối thoát”
Trần Anh lúc này mới nhìn rõ “ lối thoát”. Thực ra mà nói trông nó giống một cái mặt giếng hơn là một cánh cửa. Nhìn từ trên xuống, thậm chí cả Thừa Chí và Đoạn Phàm cũng chỉ thấy một mảng đen kịt, ngoài ra không có gì khác.
Trong lúc Đoạn Phàm đang phân vân thì Thừa Chí đã không chút do dự nhảy theo Triệu Mẫn xuống bên dưới, sau đó lần lượt là Vương Lãng và Trần Anh, có thể nói là tin tưởng tuyết đối, hoặc là như Vương Lãng, là không sợ chết đi. Tất nhiên trong số đó không có Đoạn Phàm, lúc này lão vẫn đang chờ đợi một tiếng động gì đó vọng lên, báo cho lão biết những người kia đã tiếp đất. Nhưng chờ một hồi lâu vẫn không nghe được bất cứ thứ gì, điều này khiến lão càng ngày càng mất kiên nhẫn.
- Bang chủ, bây giờ chúng ta làm gì? Có nên đi theo bọn họ không?
- Theo, tất nhiên là theo, đây là lối thoát duy nhất, dù có gian trá gì đi chăng nữa thì cũng phải thử một lần, so với cứ ở lại đây chờ chết còn tốt hơn vạn lần.
Nghe được câu hỏi của Tam Minh, Đoạn Phàm rốt cục quyết tâm, nói với giọng điệu chém đinh chặt sắt, cắn răng một cái, nhảy xuống “ lối thoát”.
Trần Anh sau khi nhảy xuống liền thấy mắt trở nên tối sầm lại, gần như mất đi nhận thức. Sau khi mở mắt ra, điều đầu tiên Trần Anh cảm nhận được là mùi cỏ non thơm ngát, tiếp đó là ánh mặt trời êm dịu, cảm giác êm ái ở lưng làm Trần Anh cảm thấy dễ chịu. Lúc này, một tiếng nói trẻ con vang lên bên tai Trần Anh :
- Ca ca huynh lại trốn học rồi..
Nhìn về phía âm thanh phát ra, Trần Anh có chút thất thần, người đi tới phía hắn là một tiểu cô nương khoảng chừng tám, chín tuổi, dáng người yểu điệu, đôi mắt mở to ngập nước, mái tóc dài xõa xuống hai vai. Dáng người này, mái tóc này, đôi mắt này, cả giọng nói này nữa, tại sao lại thân thuộc tới vậy?
Lúc này, bỗng dưng trong đầu Trần Anh hiện lên một câu thoại, làm hắn không tự chủ được, nói theo:
- Thanh Thanh, muội cũng biết là ta không thích học mấy thứ lễ nghi rườm rà đó mà
Tiểu cô nương kia lúc này đã đến gần hắn, cúi đầu xuống để cho mái tóc tùy ý xõa ra cọ vào mũi Trần Anh khiến hắn không thể tiếp tục giả vờ mơ màng nữa.
Động tác này, cử chỉ này, còn có cái tên Thanh Thanh… nghĩ đến đây, đột nhiên Trần Anh cảm giác đầu mình đau nhức giữ dội, hắn ra sức ôm lấy đầu mình, muốn dùng cách này để giảm bớt sự đau đớn của bản thân.
Cũng chính khi đó, máu huyết trong người Trần Anh liền hơi run lên một chút hóa thành màu hồng nhạt, lập tức khiến cơn đau đầu dịu đi rất nhiều, trong cơ thể có cảm giác thứ gì đó kì lạ vận chuyển liên tục tục không ngừng nghỉ như muốn bạo phát mà ra, chính là như muốn phá xuyên qua lớp da của Trần Anh mà đi ra ngoài.
Khi Trần Anh mở mắt lần thứ hai cũng là lúc thứ kì lạ kia đã ngừng vận chuyển, cả người trở lại trạng thái như bình thường. Bất quá lúc này quang cảnh không còn là thảm có êm đềm như lúc trước nữa, mà thay vào đó là một căn phòng lớn chứa đầy những quả cầu trôi nổi, nhìn một chút, liền có thể thấy trong những quả cầu đó có một quang chứa hình ảnh một tiểu cô nương với bộ váy dài mà Trần Anh nhìn thấy trước đó.
Đảo mắt xung quanh, Trần Anh mới phát hiện ra không ngờ hai người Đoạn Phàm cũng xuống tới đây rồi, nhưng trừ Trần Anh ra, những người còn lại, tất cả đều đang ngồi khoanh chân trên mặt đất không chút động đậy, dù là Trần Anh gọi mấy lần vẫn là không chút phản ứng.
Đang lúc Trần Anh cảm thấy có chút bế tắc thì một âm thanh uy nghi vang lên, vọng khắp cả gian phòng:
- Phá vỡ được Hồi Ức Quyến Cố của ta nhanh như vậy, ngươi là người đầu tiên đấy
Lúc này, một tên thám báo
- Bang chủ, không hay rồi, Vương Hoách tập hợp nhân thủ cùng các đường chủ bên phía Đoạn Phàm đang dẫn theo đám thủ hạ từ các nơi tiến về Hắc Nhai, người của chúng ta ở dưới chân núi sợ là sẽ không chống đỡ được bao lâu.
Liên Tam nghe được tin này liền thu công, cầm chén trà bên cạnh, nhíu mày nói:
- Vương Hoách không phải là đang tới Nam Nhạc thăm nữ nhi sao? Không thể nào trở về sớm như vậy đi.
Liên Tam có chút lo lắng, hỏi lại:
- Vậy còn hai bang Bạch Lang và Thách Chu thì sao, đã có động tĩnh gì chưa?
- Dạ thưa bang chủ, hai bang này vẫn bảo trì trầm mặc không có bất kì động tĩnh gì cả.
- Được rồi, ngươi đi xuống đi.
Liên Tam phất tay cho tên thám báo lui xuống, chân mày liền nhíu chặt lại, trong lòng trở nên lo lắng. bang chủ Bạch Lang và Thách Chu, iên Tam đã gặp qua rồi, thậm chí hai bên còn đạt được một cái hiệp nghị nữa, điều này cũng là do vị đại nhân kia dẫn dắt lão làm. Theo như hiệp nghị này Bạch Lang và Thách Chu hai bang này đang lẽ lúc này đây phải đưa thủ hạ của mình tới ngăn cản Vương Hoách mới phải lẽ, nhưng hiện tại lại bày ra bộ dáng không liên quan tới mình, dường như là muốn phá bỏ hiệp nghị. Nếu quả thực như vậy thì theo suy đoán của lão chỉ có vài nguyên nhân, hoặc là bang chủ của Bạch Lang và Thách Chu kia đến thời khắc mấu chốt liền có suy tính riêng, quyết định bỏ mặc cái gọi là hiệp nghị kia, còn khả năng thứ hai là ngay từ đầu vị đại nhân kia và hai bang chủ Bạch Lang, Thách Chu đều thông đồng với nhau mà lừa gạt lão.
Nếu nói ra thì điều thứ hai có nhiều khả năng xảy ra hơn, nhưng ngược lại vì sao vị đại nhân kia lại phải làm như vậy? Thân phận, địa vị của người đó chắc hẳn sẽ không tính kế với một nhân vật nhỏ như lão chứ? Vả lại ngay từ đầu nếu không có vị đại nhân kia giúp đỡ làm sao lão có khả năng xoay mình làm phản? Càng nghĩ, Liên Tam càng cảm thấy nhiều điều không thông, trong lòng có một dự cảm bất an mãnh liệt.
Tên thuộc hạ thân tín bên cạnh, nhìn khuôn mặt lo lắng của lão, nói nhỏ:
- Bang chủ, thứ cho ta nói thẳng, chỉ sợ hai bang Bach Lang và Thách Chu kia vốn sẽ không giúp chúng ta mà cùng nhau ăn ý tọa sơn quan hổ đấu, sau khi bên ta và Vương Hoách đấu đá lẫn nhau lực lượng suy giảm sẽ tới thu dọn tàn cuộc, phân chia địa bàn Kim Hổ bang ta.
Rốt cục thì vận mệnh của mình không thể phụ thuộc quá nhiều vào người khác được, lúc này, Liên Tam lão dù thế nào cũng không thể bị động chờ đợi cái hiệp nghị kia.
- Ngươi phân phó xuống dưới, kéo tất cả thám báo về, đồng thời đóng núi lại không cho bất kì ai ra vào, Hắc Nhai dễ thủ khó công, Vương Hoách trong một thời gian ngắn không thể phá vỡ phòng tuyến mà lên núi cứu Đoạn Phàm được, trong thời gian đó ngươi thử chiêu hàng Vương Hoách xem sao, nếu hắn đồng ý thì đáp ứng yêu cầu hắn đưa ra,
Sau khi phân phó tên thuộc hạ xong, Liên Tam liền nhìn về phía rừng Phệ Yêu, miệng lẩm nhẩm như muốn nói cho người bên trong nghe được, lại như nói với chính mình:
- Đoạn Phàm à, dù kế hoạch của ta có biến hóa ra sao đi chăng nữa thì ngươi chắc chắn ngươi cũng phải chịu chết mà thôi, hừ, dù ngươi là đại huyễn sư đi chăng nữa thì lại có thể không ăn không uống trong bao nhiêu ngày đây? Chỉ cần ngươi chết, đám Vương Hoách trên dưới sẽ hỗn loạn, khi đó, dù khôn có hai bang phái kia giúp đỡ, chức bang chủ này của ta cũng sẽ trở nên danh xứng với thực.
Liên Tam nói xong liền dụng lực, chén trà trong tay vỡ thành từng mảnh nhỏ. rơi đầy trên đất.
Liên Tam từ đầu tới cuối không hề nhắc tới những người khác, vì trong mắt lão, chỉ có Đoạn Phàm mới đáng để so sánh với lão mà thôi, những người còn lại, kể cả Thừa Chí cũng không hề đáng nhắc đến, căn bản cũng không có cơ may sống sót nào.
Nhưng rõ ràng Liên Tam cũng không ngờ rằng trong rừng Phệ Yêu đang có một cảnh tượng kì dị làm kế hoạch chu toàn của lão xuất hiện một lỗ hổng, mà kẻ tạo ra điều này lại chính là những người không hề đáng nhắc tới.
Đoạn Phàm nhìn hồ nước trơ đấy ở trước mắt mà cũng hết sức ngạc nhiên, không ngờ mình được coi như thổ địa ở đây mà lại không biết tới dưới hồ lại có một cánh cửa như vậy.
Triệu Mẫn nhìn mấy người Vương Lãng, Đoạn Phàm ngây ngốc trước mắt liền có chút đắc ý, tâm hoa nộ phóng, bất quá vẫn cố giả vờ bình thản, ung dung đi tới chỗ bọn họ.
Thừa Chí xem ra quen thuộc với sư muội này nhất, những việc như vậy sớm đã được nhìn qua, thấy ánh đắc ý của sư muội liền gõ nhẹ đầu nàng một cái, sư phụ đã nói rồi, không thể để Triệu Mẫn quá đắc ý, tránh sau này không biết khiêm tốn trở lại, đôi khi hại đến chính bản thân mình.
Đoạn Phàm lúc này cũng định thần lại, tuy nói việc trước mắt lão chưa từng thấy qua ( tại vì ở địa phương quá nhỏ bé đây mà ) nhưng dù gì cũng là một đại huyễn sư, định lực tốt, hướng người về Triệu Mẫn, giọng nói có chút khâm phục:
- Vị tiểu cô nương này không ngờ lại là một kết giới sư, lão hủ quả thực là đã thất lễ rồi.
Triệu Mẫn sợ bị Thừa Chí gõ đầu, cũng không dám tỏ ra đắc ý nhưng vẫn có chút kieu ngạo, mỉm cười nói:
- Đoạn bang chủ, chỉ sợ là ngươi nhầm rồi, ta là pháp môn sư, cùng kết giới sư không có liên quan gì cả.
Pháp môn sư? Đoạn Phàm tính ra cũng đã hơn năm mươi, là bang chủ một bang lớn ở vùng giáp Thiết Khí đế quốc này, tu vi lại là đại huyễn sư, tuy chỉ vừa tấn cấp, nhưng quan hệ xem ra cũng không tính là nhỏ, vậy mà đến bây giờ lại là nghe đến chức nghiệp này lần đầu, không khỏi có chút cảm than:
- Xem ra, lão hủ quả thực là ếch ngồi đáy giếng, bao nhiêu năm như vậy cứ nghĩ mình đủ biết nhiều, không ngờ trên đại lục có một chức nghiệp như vậy.
Trần Anh cũng là lần đầu tiên nghe đến chức nghiệp này, vốn định hỏi Triệu Mẫn liền đột nhiên bị Vương Lãng đấm một quyền vào cánh tay khiến hắn đau điếng. Vừa mang theo ánh mắt ngạc nhiên và tức tối nhìn về Vương Lãng liền thấy tên này đánh mắt ra hiệu liên tục. Tạm thời gác lại ý định tính sổ với Vương Lãng, Trần Anh quay đầu lại liền nhìn thấy Triệu Mẫn vốn luôn vui vẻ lúc này lại trở nên có chút bi thương.
Đoạn Phàm cũng nhìn ra biến đổi trên mặt Triệu Mẫn cũng rất bối rối, không lẽ lời nói của mình lại có gì làm tổn thương vị tiểu cô nương này sao?
Thừa Chí vỗ vỗ đầu Triệu Mẫn một chút, sau đó hướng tới Đoạn Phàm vẻ mặt khó xử, nói nhẹ:
- Đoạn bang chủ, chuyện này không liên quan đến ông, chẳng qua sư muội của ta có chút cố sự mà thôi.
Đoạn Phàm nghe ngữ khí của Thừa Chí cũng không có tức giận hay trách cứ cũng an tâm. Hiện tại hai bên cũng chỉ được coi là quan hệ hợp tác, nếu quả thực chạm tới giới hạn nào đó không thể dàn xếp thì quả thực là đau đầu. Chưa nói đến bên Thừa Chí có bốn người so với bên Đoạn Phàm hai người bị thương khá nặng, chỉ riêng việc Triệu Mẫn thông thạo về kết giới đã là một vấn đề lớn rồi. Lối ra duy nhất kia không ai đảm bảo sẽ không có cơ quan, bẫy rập, chỉ cần người ta muốn, liền có thể bẫy chết hai người họ, bởi vậy mà Đoạn Phàm không mong muốn vì một sự việc như vậy mà phải trở mặt.
Vẫn là Thừa Chí có cách, sau một hồi làm công tác tư tưởng, tâm trạng của Triệu Mẫn có vẻ như đã tốt hơn rất nhiều, nhìn mọi người một chút, sau đó đi tới giữa hồ nước đã trơ đáy, nhảy xuống “ lối thoát”
Trần Anh lúc này mới nhìn rõ “ lối thoát”. Thực ra mà nói trông nó giống một cái mặt giếng hơn là một cánh cửa. Nhìn từ trên xuống, thậm chí cả Thừa Chí và Đoạn Phàm cũng chỉ thấy một mảng đen kịt, ngoài ra không có gì khác.
Trong lúc Đoạn Phàm đang phân vân thì Thừa Chí đã không chút do dự nhảy theo Triệu Mẫn xuống bên dưới, sau đó lần lượt là Vương Lãng và Trần Anh, có thể nói là tin tưởng tuyết đối, hoặc là như Vương Lãng, là không sợ chết đi. Tất nhiên trong số đó không có Đoạn Phàm, lúc này lão vẫn đang chờ đợi một tiếng động gì đó vọng lên, báo cho lão biết những người kia đã tiếp đất. Nhưng chờ một hồi lâu vẫn không nghe được bất cứ thứ gì, điều này khiến lão càng ngày càng mất kiên nhẫn.
- Bang chủ, bây giờ chúng ta làm gì? Có nên đi theo bọn họ không?
- Theo, tất nhiên là theo, đây là lối thoát duy nhất, dù có gian trá gì đi chăng nữa thì cũng phải thử một lần, so với cứ ở lại đây chờ chết còn tốt hơn vạn lần.
Nghe được câu hỏi của Tam Minh, Đoạn Phàm rốt cục quyết tâm, nói với giọng điệu chém đinh chặt sắt, cắn răng một cái, nhảy xuống “ lối thoát”.
Trần Anh sau khi nhảy xuống liền thấy mắt trở nên tối sầm lại, gần như mất đi nhận thức. Sau khi mở mắt ra, điều đầu tiên Trần Anh cảm nhận được là mùi cỏ non thơm ngát, tiếp đó là ánh mặt trời êm dịu, cảm giác êm ái ở lưng làm Trần Anh cảm thấy dễ chịu. Lúc này, một tiếng nói trẻ con vang lên bên tai Trần Anh :
- Ca ca huynh lại trốn học rồi..
Nhìn về phía âm thanh phát ra, Trần Anh có chút thất thần, người đi tới phía hắn là một tiểu cô nương khoảng chừng tám, chín tuổi, dáng người yểu điệu, đôi mắt mở to ngập nước, mái tóc dài xõa xuống hai vai. Dáng người này, mái tóc này, đôi mắt này, cả giọng nói này nữa, tại sao lại thân thuộc tới vậy?
Lúc này, bỗng dưng trong đầu Trần Anh hiện lên một câu thoại, làm hắn không tự chủ được, nói theo:
- Thanh Thanh, muội cũng biết là ta không thích học mấy thứ lễ nghi rườm rà đó mà
Tiểu cô nương kia lúc này đã đến gần hắn, cúi đầu xuống để cho mái tóc tùy ý xõa ra cọ vào mũi Trần Anh khiến hắn không thể tiếp tục giả vờ mơ màng nữa.
Động tác này, cử chỉ này, còn có cái tên Thanh Thanh… nghĩ đến đây, đột nhiên Trần Anh cảm giác đầu mình đau nhức giữ dội, hắn ra sức ôm lấy đầu mình, muốn dùng cách này để giảm bớt sự đau đớn của bản thân.
Cũng chính khi đó, máu huyết trong người Trần Anh liền hơi run lên một chút hóa thành màu hồng nhạt, lập tức khiến cơn đau đầu dịu đi rất nhiều, trong cơ thể có cảm giác thứ gì đó kì lạ vận chuyển liên tục tục không ngừng nghỉ như muốn bạo phát mà ra, chính là như muốn phá xuyên qua lớp da của Trần Anh mà đi ra ngoài.
Khi Trần Anh mở mắt lần thứ hai cũng là lúc thứ kì lạ kia đã ngừng vận chuyển, cả người trở lại trạng thái như bình thường. Bất quá lúc này quang cảnh không còn là thảm có êm đềm như lúc trước nữa, mà thay vào đó là một căn phòng lớn chứa đầy những quả cầu trôi nổi, nhìn một chút, liền có thể thấy trong những quả cầu đó có một quang chứa hình ảnh một tiểu cô nương với bộ váy dài mà Trần Anh nhìn thấy trước đó.
Đảo mắt xung quanh, Trần Anh mới phát hiện ra không ngờ hai người Đoạn Phàm cũng xuống tới đây rồi, nhưng trừ Trần Anh ra, những người còn lại, tất cả đều đang ngồi khoanh chân trên mặt đất không chút động đậy, dù là Trần Anh gọi mấy lần vẫn là không chút phản ứng.
Đang lúc Trần Anh cảm thấy có chút bế tắc thì một âm thanh uy nghi vang lên, vọng khắp cả gian phòng:
- Phá vỡ được Hồi Ức Quyến Cố của ta nhanh như vậy, ngươi là người đầu tiên đấy