Vô Thường
Chương 1063 : Nữ tử rắn rết
Ngày đăng: 21:48 21/04/20
Nàng cố sức nắm chặt cánh tay Chu Tiểu Điệp, cánh tay Chu Tiểu Điệp dường như bị xanh mét trực tiếp vang lên một ít âm thanh.
- Sư tỷ giáo huấn phải lắm, sư muội không dám nữa.
Chu Tiểu Điệp đột nhiên cười cười, dùng một loại thanh âm ôn nhu bình tĩnh đáp lại.
Hạ Tử sửng sốt một chút, tuy rằng Chu Tiểu Điệp nhập môn mới có vài ngày nhưng mà tính cách quật cường của nàng mình đã lĩnh giáo qua, làm sao hôm nay lại nhu thuận như vậy?
- Làm cái gì?
Hạ Tử căm giận trừng mắt nhìn Chu Tiểu Điệp, tuy hai hàng nước mắt chảy ròng rỏng nhưng vẻ mặt tươi cười lại căn bản không phải làm bộ mà giống như thực sự cười, đang cười một cách vô cùng hài lòng.
Thấy vẻ tươi cười này Đường Phong cũng vội vã ngăn chặn sát khí trong lòng, dáng cười của Chu Tiểu Điệp nói cho hắn biết không nên đánh rắn động cỏ.
Cuối cùng Phương Kiệt cũng tỉnh ngộ lại, vội vàng nói:
- Hạ sư tỷ muốn lấy dược liệu gì? Chỉ cần nói tên ra thì tiểu sư đệ sẽ đi hái giúp người.
- Không cần thiết.
Hạ Tử khoát tay:
- Chúng ta tự mình đi là được rồi, cùng lúc tiểu sư muội mới nhập môn, đối với công việc trong tông môn không có lý giải nhiều, trước tiên để nàng quen thuộc dược viên cái đã.
- Nhưng mà dược liệu trong vườn xảy ra vấn đề, tuy rằng Đường sư huynh đã xuất thủ nhổ đi nhưng có thể….
Phương Kiệt nói lời này đầu tiên cũng vì suy nghĩ chọc Tiểu Điệp và Hạ Tử, thứ hai cũng là suy nghĩ cho chính mình. Dù sao vài ngày trước đó các dược liệu hỗn tạp trong dược viên sản sinh ra độc vật, lại còn là độc vật hại chết người, nếu hai vị trước mặt này cũng bị nhiễm chút độc tố nào trên người thì chính mình làm đệ tử dược viên cũng không thoát khỏi quan hệ.
- Không có chuyện gì.
Hạ Tử trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi sợ tiểu sư muội như làn thu thủy của ngươi bị độc hại sao?
- Sư đệ không dám nghĩ vậy.
Phương Kiệt sợ hãi không ngớt.
Hạ Tử che miệng cười nói
- Ngươi chưa từng bị độc hại chết, sư muội của ta thiên tư ngút trời, lại được sư phụ phù hộ, làm sao bị độc chết được đây?
- Vâng, vâng.
- Không cần giải thích nữa, nguyên bản ta cũng chỉ hiếu kỳ vì sao muội cố ý dẫn tiểu sư muội đến dược viên cho nên mới lén lút tới xem, không nghĩ tới… Không nghĩ tới a... Chuyện vừa rồi ta đã thấy toàn bộ, cũng đã nghe được toàn bộ, sư muội lại là người như vậy, mấy ngày trước Tiểu Điệp bị người ta đánh một tát trên mặt ta còn tưởng là do sư phụ trách phạt, lại không nghĩ tới chính do muội hạ thủ.
Thanh âm hai người nói rất lớn, cũng không có ẩn giấu gì, cho nên Phương Kiệt và Đường Phong ở gần đó đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Phương Kiệt há to miệng lẩm bẩm:
- Sư huynh, nếu chuyện này to lên thì phải làm thế nào cho phải?
Hắn chẳng qua chỉ là một đệ tử Thiên Giai, Diệp Lạc Hàn và Hạ Tử đều là cao thủ Linh Giai, nếu muốn đánh nhau một trận thì hắn căn bản không có biện pháp ngăn cản, thậm chí còn có khả năng gây nguy hiểm cho những dược liệu trân quý trong dược viên.
Đường Phong nghe vậy cười nói:
- Sẽ không đánh nhau đâu.
Cách làm của Hạ Tử vô cùng ghê tởm, cũng nên chết đi nhưng không có khả năng người tình của nàng sẽ xuất thủ với nàng.
Nhưng mà tình cảnh trước mắt cũng khiến trong lòng của Đường Phong cũng không có tư vị, hiện giờ che chắn trước mặt Chu Tiểu Điệp phải là sư phụ hắn mới đúng, lại tiện nghi cho tên Diệp Lạc Hàn xuất đầu làm anh hùng. Tuy rằng Diệp Lạc Hàn này có chút đáng ghét nhưng ở một mức độ nào đó mà nói thì Đường Phong còn phải cảm tạ hắn, ít nhất hắn cũng khiến cho Chu Tiểu Điệp khỏi phải chịu đau khổ trên da thịt, cũng không để cho mình bị bại lộ thân phận.
Diệp Lạc Hàn che chở cho Chu Tiểu Điệp khiến Hạ Tử thương tâm vô cùng, nhớ tới ngày xưa hai người ôn nhu với nhau Diệp Lạc Hàn vô cùng tốt đối với mình, nhưng mà hôm nay nhìn lại Hạ Tử không khỏi mất hết can đảm, trên đời này nếu còn có Chu Tiểu Điệp thì chính mình và Diệp Lạc Hàn vĩnh viễn không có khả năng trở lại như trước.
Hơn nữa hôm nay bị Diệp Lạc Hàn đánh vỡ vỏ bọc bên ngoài, Hạ Tử thẹn quá hóa giận cuối cùng nổi lên sát khí trong mắt, thực lực Linh Giai hạ phẩm đột nhiên bộc phát nhìn Chu Tiểu Điệp tàn bạo nói:
- Đều tại con hồ ly này dụ dỗ người, nếu không phải ngươi thì sư huynh cũng sẽ không đối đãi như vậy với ta! Hôm nay ta phải giết chết ngươi!
Nói xong, Hạ Tử rút một thanh kiếm bên hông ra đâm thẳng tới sau gáy của Chu Tiểu Điệp.
Con mắt Đường Phong híp lại, thân thể ngưng trọng, một thanh phi châm nhỏ như sợi lông hiện ra trên tay, cũng không chờ cho hắn động thủ cứu viện thì Diệp Lạc Hàn tiến lên chắn trước mặt Chu Tiểu Điệp.
Hạ Tử vô cùng ngoan độc nhất tâm muốn dồn Chu Tiểu Điệp vào chỗ chết, căn bản không hề lưu thủ. Cho đến khí thấy rõ trường kiếm của mình tới sát người đối phương muốn thu tay lại đã không kịp.
Hạ Tử vội vội vàng vàng xê dịch trường kiếm, trường kiếm lướt qua trên ngực Diệp Lạc Hàn, máu tươi bắn ra tung tóe.
- Sư huynh…
Hạ Tử giống như mất đi thần trí, trường kiếm trên tay rơi xuống mặt đất kêu vang một tiếng, tròng mắt kịch liệt rung động kinh ngạc nhìn Diệp Lạc Hàn, nàng căn bản không nghĩ tới có một ngày dĩ nhiên đả thương tới nam nhân yêu mến của mình.
Diệp Lạc Hàn đưa tay chặn lại vết thương trước ngực, máu tươi không ngừng chảy ra từ chỗ hở trên kẽ tay, nhỏ từng giọt tí tách xuống mặt đất, Diệp Lạc Hàn mỉm cười nhìn Hạ Tử nói:
- Chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, Tử nhi không cần tự trách mình.
Nghe lời xưng hô quen thuộc mà ấm áp như vậy, nước mắt Hạ Tử tự động chảy ròng ròng xuống:
- Sư huynh, huynh không trách ta sao?