Vô Thường

Chương 1064 : Anh hùng cứu mỹ nhân

Ngày đăng: 21:48 21/04/20


Vừa rồi Diệp Lạc Hàn biểu hiện vô tình như thế khiến cho Hạ Tử tưởng rằng hắn đã không còn lưu luyến tới chính mình lại không ngờ mình đâm hắn một kiếm như vậy hắn còn xưng hô với mình giống như trong dĩ vãng.



Diệp Lạc Hàn chậm rãi lắc đầu:



- Mặc kệ muội làm sai chuyện gì đi chăng nữa thì muội vẫn là Tử nhi của sư huynh.



Lời này thiếu chút nữa để cho Hạ Tử hòa tan. Trong tình yêu nữ nhân đều là người mù quáng, Diệp Lạc Hàn nói lời thâm tình lại phối hợp với sắc mặt tái nhợt khi bị thương và vết thương trước ngực đỏ sẫm vết máu giống như một mũi tên bén nhọn mạnh mẽ phá tan triệt để phòng tuyến tâm lý của Hạ Tử.



- Sư huynh, xin lỗi.



Hạ Tử khóc tới trời đất u ám.



Diệp Lạc Hàn nói:



- Ngươi biết chính mình sai là tốt rồi. Ngươi cứ tỉnh táo mấy ngày đi, đã nhiều ngày ta không gặp mặt với tiểu sư muội rồi. Tiểu sư muội chúng ta đi.



Diệp Lạc Hàn điểm đến là dừng, hiển nhiên đối phó với nữ tử vô cùng thâm sâu, nếu không như vậy hắn cũng không có khả năng làm dịu đi loại nữ nhân ác độc như Hạ Tử, trong lúc nói liến xoay người lại kéo Chu Tiểu Điệp đi.



Chu Tiểu Điệp lùi lại hai bước lạnh lùng nhìn Diệp Lạc Hàn, khóe miệng nhếch lên vẻ tươi cười ý vị thâm trường.



- Hừ.



Chu Tiểu Điệp cười lạnh một tiếng rồi xoay người đi.



- Tiểu sư muội, tiểu sư muội…



Diệp Lạc Hàn một mặt hô đuổi theo sợ không kịp, chỉ để lại Hạ Tử một mình thất thần đứng đó, nước mắt không ngừng chảy xuống.




Chẳng qua hôm nay gặp được Chu Tiểu Điệp cũng nằm ngoài dự liệu của Đường Phong, hắn cũng không nghĩ tới chính mình gặp được Tiểu Điệp nhanh như vậy. Hơn nữa trong câu nói hôm nay của Hạ Tử vô ý toát lên một tin tức vô cùng trọng yếu.



Hiện giờ Liễu Như Yên đang không có nhà.



Đường Phong không biết nàng đi tới nơi nào, cũng không hề biết rốt cuộc vì sao nàng ly khai Lưu Vân Phong, vậy thì hiện giờ Lưu Vân Phong của Liễu Như Yên đối với Đường Phong mà nói thì giống như một nơi không có bố trí phòng ngự.



Trời ban cơ hội tốt! Đường Phong đang lo lắng không biết làm thế nào có thể mang Chu Tiểu Điệp đi khỏi dưới ánh mắt của Liễu Như Yên thì không ngờ cô ta ly khai trước.



Toàn bộ ban ngày Đường Phong đều đả tọa tu luyện nghỉ ngơi dưỡng sức, phàm là người nào tới dược viên đều do Phương Kiệt đi ra ngoài tiếp đón.



Vào ban đêm, Đường Phong vẫn đánh mê dược cho Phương Kiệt như cũ, miễn cho hắn nửa đêm tỉnh giấc phát hiện chính mình không ở bên cạnh. Hiện giờ lượng dược hắn dùng còn nhiều hơn ngày hôm qua một chút, theo thực lực của Phương Kiệt suy đoán, nếu không có ai gọi thì hắn có thể mê man tới chiều mai mới tỉnh lại.



Chờ cho Phương Kiệt ngủ thì Đường Phong mới nhẹ nhàng thoát khỏi dược viên, một đường chạy thẳng tới Lưu Vân Phong.



Lúc ban ngày Chu Tiểu Điệp rời đi Đường Phong đã truyền âm cho nàng để chờ mình vào ban đêm. Hiện giờ thời gian cũng đã không sai biệt. Nếu Tiểu Điệp sinh sống không vui ở trong Trảm Hồn Tông thì tự nhiên Đường Phong muốn dẫn nàng ra đi.



Đêm qua đã vào trong Lưu Vân Phong một lần, lúc này còn đường lại càng quen thuộc, nhanh chóng lướt qua các hộ vệ Đường Phong liền tới chỗ sườn núi.



Cảnh giới Thiên nhân hợp nhất triển khai, cảm giác của Đường Phong được phóng ra hết mức, không có Liễu Như Yên Đường Phong căn bản không cần phải hành động cẩn thận giống như hôm qua.



Chỉ trong thời gian chốc lát, một cỗ tinh phong thổi tới, linh thú đêm qua thiếu chút nữa làm lộ hành tung của mình lại bất ngờ xuất hiện.



- Ta chờ chính là ngươi!



Đường Phong hận con linh thú này vô cùng, nó rất giỏi về ẩn tàng, vừa rồi ngay cả cảnh giới Thiên nhân hợp nhất của mình vẫn không thể phát hiện ra tung tích của nó, ăn quả đắng một lần là đủ rồi, tối nay hành động nếu bại bởi linh thú này sẽ vô cùng không tốt.