Vô Thường

Chương 1065 : Hắn tới

Ngày đăng: 21:48 21/04/20


- Qua đây!



Đường Phong ngoắc tay về phía nó, con linh thú rất nhu thuận đi tới bên cạnh Đường Phong, Đường Phong lấy thế đánh sét không kịp bưng tai chặt vào cái cổ của nó, sau đó lại lấy một bao trùm vào mũi miệng của nó.



Ngắn ngủi thời gian ba hơi thở, linh thú này liễn ngã xuống trên mặt đất.



- Hừ hừ…



Đường Phong cười nhạt không thôi, chính mình dự phối trí ra một ít mê dược đưa vào, đây chỉ là một đầu linh thú lục giai sao có thể chống chọi được.



Làm xong những chuyện này Đường Phong mới vội vàng chạy tới đỉnh núi, đi tới địa điểm ước định trước với Chu Tiểu Điệp.



Chỗ đỉnh núi này cách mấy gian nhà kia hơn trăm trượng ở trong đống loạn thạch, ở đó Chu Tiểu Điệp nóng như có lửa đốt trong lòng đang chờ đợi, thỉnh thoảng lồng ngực truyền tối tiếng tim đập kịch liệt, vẻ mặt tươi cười lộ ra niềm hạnh phúc vô cùng.



Từ một ngày bị Liễu Như Yên bắt đi khỏi Chu gia đưa tới Trảm Hồn Tông, Chu Tiểu Điệp đã cho rằng sẽ phải vĩnh viễn sống ở nơi này.



Chu gia là một tiểu gia tộc, lấy việc buôn bán làm gốc rễ cho nên cũng không có nhân vật lớn nào, kết bạn được với Đường gia bảo chẳng qua cũng do phúc khí của Đường Phong mà thôi.



Tuy rằng Chu Tiểu Điệp biết được vị sư phụ trẻ tuổi của mình rất lợi hại nhưng càng biết rõ ràng nội tình của Trảm Hồn Tông hơn.



Thân là thế lực lớn thứ hai trong thiên hạ, cho dù vị sư phụ trẻ tuổi kia muốn tới đây cứu mình cũng khó khăn vô cùng, cao thủ ở đây có vô số người, căn bản không phải một người như hắn có thể chống đối lại, làm không tốt còn có thể mất đi tính mệnh của chính mình.



Huống chi, hắn có đến cứu mình hay không còn là chuyện khó nói.



Từ khi bái nhập làm môn hạ của hắn, Chu Tiểu Điệp phát hiện ra hắn đối với chính mình cũng không quan tâm lắm, tuy rằng miệng của hắn nói quan tâm tới đôi tay của chính mình nhưng thời gian gặp mặt hắn mấy năm nay cũng không có nhiều, đại đa số thời gian hắn đều chạy tới chạy lui ở bên ngoài, thỉnh thoảng trở về cũng không dạy bảo chính mình.



Chỉ bằng vào quan hệ như vậy Chu Tiểu Điệp cũng không cho rằng hắn có thể mạo hiểm sinh mệnh để xông vào chỗ long đàm hổ huyệt như thế này. Nhưng nói thế nào đi nữa thì mình cũng là đồ đệ của hắn, là đệ tử đầu tiên của Đường Môn, chung quy hắn cũng không thể buông tay mặc kệ đi?



Trong tiềm thức, Chu Tiểu Điệp hi vọng sư phụ có thể tới mang chính mình đi, nhưng rồi lại hy vọng hắn không qua đây, loại cảm xúc trái chiều này luôn luôn quay cuồng trong tâm trí nàng.



Dần dần một tháng qua đi, hai tháng qua đi… Chu Tiểu Điệp cũng chậm rãi tiếp nhận số phận của chính mình, mặc dù ngữ khí khi đối mặt với Liễu Như Yên vẫn cứng cỏi nhưng nàng cũng tự biết chính mình căn bản không có biện pháp thoát khỏi Trảm Hồn Tông.



Như vậy cũng tốt, nói thế nào đi chăng nữa Trảm Hồn Tông cũng là thế lực lớn thứ hai trong thiên hạ. Liễu Như Yên lại là nhân vật đã thành danh, người khác muốn bái nàng làm sư đều nghĩ đủ mọi phương pháp đều không được. Hơn nữa nàng cảm thấy mình ở trong đây cũng không có vấn đề gì, tuy rằng có một vị sư tỷ ghét mình, luôn luôn vô duyên vô cớ tìm tới mình gây phiền phức, một vị sư huynh giống như thuốc cao bôi trên da cho suốt ngày theo đuổi chính mình, không có chuyện gì vẫn cứ xun xoe bên cạnh.



Trong lúc Chu Tiểu Điệp thiếu chút nữa chấp nhận số phận của chính mình thì không ngờ rằng có thể gặp được Đường Phong ở dược viên.



Tuy rằng diện mạo như vậy không hề có ấn tượng trong quá khứ nhưng dáng vẻ tươi cười và ngữ khí kia lại chính là Đường Phong không thể nghi ngờ.



Vị sư phụ tuổi trẻ này lại cứ như thế mà xông vào Trảm Hồn Tông tới cứu chính mình sao? Hầu như Chu Tiểu Điệp không thể tin được.


- Lỗ tai của ta…



Thanh âm Diệp Lạc Hàn nhẹ giọng gầm gừ.



- Sột soạt…



Một chuỗi âm thanh của tiếng bước chân trầm trọng vang lên, tiếng vang như công kích này hiện lên ở khắp mọi nơi chầm chậm tiến tới gần.



Diệp Lạc Hàn ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy được một thân ảnh mang theo hàn khí nhàn nhạt không biết xuất hiện ở chỗ nào trong đêm đen kịt, thậm chí Diệp Lạc Hàn còn có thể thấy được cặp mắt đỏ tươi kia giống như đôi mắt của mãnh thú chỉ chực ăn thịt uống máu người khác.



Hàn ý lạnh lẽo từ đáy lòng dâng lên, Diệp Lạc Hàn không khỏi trầm giọng quát to:



- Ai!



- Sột soạt…



Người kia vẫn như cũ đi tới không dừng, mỗi một bước càng khiến cho Diệp Lạc Hàn cảm thấy trong lòng lạnh lẽo hơn một ít.



Dần dần, Diệp Lạc Hàn thấy rõ dung mạo của người đang tới, nhưng đến khi hắn thấy rõ thì cũng không khỏi sửng sốt, bởi vì người này chính là người mà hắn gặp được vào ban ngày, tên quản sự dược viên nhìn qua vô cùng đần độn.



Đường Phong lạnh lùng nhìn Diệp Lạc Hàn, giống như một người đồ tể nhìn một con sơn dương! Tuy rằng hắn biết tên đệ tử thứ hai của Liễu Như Yên cũng không phải là chính nhân quân tử gì nhưng không nghĩ tới rằng hắn lại có lá gan lớn như vậy.



Nếu hôm nay chính mình tới muộn một chút thì có lẽ Chu Tiểu Điệp khó mà thoát khỏi độc thủ.



- Qua đây!



Đường Phong vẫy vẫy tay hướng tới Chu Tiểu Điệp, tiểu nha đầu nhanh chóng chạy qua rồi trốn ở sau lưng Đường Phong, hai mắt nước mắt ngắn nước mắt dài nói:



- Hắn khi dễ ta!



- Ta thấy rồi.



Đường Phong gật đầu.



- Đừng sợ, đã có ta tới!



Nghe xong những lời này trong lòng Chu Tiểu Điệp bình tĩnh lại, ngược lại Diệp Lạc Hàn đỏ rực đôi mắt lên.



Hắn thân là đệ tử thứ hai của Liễu Như Yên, trăm phương nghìn kế để tiếp cận tiểu sư muội của hắn lại không có biện pháp thực hiện. Nhưng lúc này một tên quản sự dược viên từ trên trời rơi xuống dĩ nhiên lại vô cùng thân thiết với tiểu muội khả ái của mình, dựa vào cái gì?