Vô Thường
Chương 1132 : Tịch diệt chỉ đầy đủ
Ngày đăng: 21:49 21/04/20
Thăm dò hai ngày bên trong Công Pháp Điện, cũng không phải ba người chưa tìm được cái rương nào chỉ là cho tới bây giờ đều là tìm thấy một cái rương nằm bên trong một gian nhà, hơn nữa đại đa số đều là rương đồng và rương sắt, rương bạc rất ít thấy, còn rương vàng thì chưa ai thấy một cái nào.
Nhưng mà hiện giờ ở trong gian nhà này lại có đủ bốn loại rương, đây thực sự là một niềm vui ngoài ý muốn.
Có lẽ do bên trong phòng có bố trí ảo trận, uy lực của cơ quan then chốt tương đối cao, rất khó để phá giải cho nên phần thưởng dành cho người thắng cuộc cũng tương đối lớn, chẳng qua không biết thứ tốt bên trong rương là như thế nào.
- Ai đi mở đây?
Đường Phong nhìn hai người.
- Ta tới ta tới!
Đoạn Tây Lâu nhanh chóng đăng ký.
Mở rương là chuyện tình tràn ngập mùi vị đánh bạc, đó là phán đoán xem vận khí của chính mình có tốt hay không, dọc đường đi Đoạn Tây Lâu vô cùng có hứng thú với việc này.
Đầu tiên chính là mở rương sắt ra, Đoạn Tây Lâu lấy một quyển võ điển cổ xưa màu vàng, võ điển này đã sắp nát vụn, phần bìa thiếu mấy khối, vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt.
Dù sao cũng là thứ lấy ra bên trong rương kém cỏi nhất, vốn Đoạn Tây Lâu cũng không trông cậy vào nó, chỉ nhìn thoáng qua rồi nói:
- Tam Hư kiếm, dùng cho tu luyện giả Địa Giai.
Kiếm pháp này chẳng qua chỉ là một quyển võ điển cấp Địa Giai, tự nhiên không phải là thứ tốt.
Đoạn Tây Lâu cũng không nổi giận, hai tay xoa vào nhau mở cái rương đồng, lấy ra một quyển bí tịch từ bên trong, nhìn một lát rồi vui vẻ nói:
- Một quyển võ điển không tồi.
Du Long bộ, phải là Thiên Giai mới tu luyện được, sau khi luyện thành đạt đủ hỏa hầu thì khi thi triển sẽ giống như du long, loại võ điển đẳng cấp như vậy dù sao cũng là chủ yếu, người tu luyện cảnh giới Thiên Giai rất đông, nếu Đoạn Tây Lâu muốn chấn hưng Đoạn gia thì võ điển Thiên Giai ắt không thể thiếu.
Tiếp theo là hòm bạc, Đoạn Tây Lâu chỉ lục lọi trong chốc lát liền lấy ra một quyển võ điển từ bên trong, xem xét một lát thì thần sắc không khỏi rung động:
- Đại ca, đây là một quyển công pháp Linh Giai.
- Không tồi.
Đường Phong nở một nụ cười ha hả, có thể lấy một quyển công pháp Linh Giai từ bên trong rương bạc, vận khí này cũng không thể tính là kém. Nói như vậy thì đại đa số những rương dưới đẳng cấp rương bạc thì đều chứa võ điển bí tịch cấp Thiên Giai, tuy rằng cũng có võ điển Linh Giai xuất hiện nhưng tỷ lệ này thực sự rất nhỏ.
Tỷ lệ nhỏ như vậy còn để cho Đoạn Tây Lâu gặp được, xem ra vận khí của hắn xác thực không kém.
Công pháp và võ điển khác nhau, võ điển là chiêu thức dùng để đối địch, còn công pháp là cơ sở của một người tu luyện cương khí, một quyển công pháp tốt có thể giúp cho người tu luyện được rất nhiều, Vô Thường Quyết của Đường Phong cũng là một loại, còn võ điển là kiếm kỹ nắm giữ trên người.
Huyền Thủy công! Đó là tên của bản công pháp, thích hợp cho người có cương tâm hệ thủy tu luyện, nó vô dụng với Đoạn Tây Lâu nhưng vẫn dùng làm đồ cất giữ của Đoạn gia được.
Mở ra ba cái rương liên tiếp, thu hoạch rất phong phú, Đoạn Tây Lâu mừng rỡ hận không thể chọn thêm được.
Đoạn Tây Lâu ngạo nghễ nói:
- Ma đầu thì thế nào? Không nói người trong thiên hạ hiểu nhầm về đại ca, ngay cả đại ca thực sự là ma đầu thì tiểu đệ có một đại ca như vậy chính là vinh hạnh của tiểu đệ.
Lời nói này vô cùng khẩn khoản, Đường Phong nghe xong không khỏi có chút xúc động, lời nói của Đoạn Tây Lâu không hề sai.
- Đại ca bảo trọng, Chung cô nương bảo trọng, tiểu đệ cáo từ trước.
Đoạn Tây Lâu vái chào thật sâu, dứt lời xoay người bước đi, động tác thẳng thắn gọn gàng.
Lời nói của Đường Phong lên tới họng rồi bị nuốt ngược trở lại xuống dưới.
Cho tới khi bóng lưng của Đoạn Tây Lâu biến mất, Chung Lộ mới nhẹ giọng nói:
- Hắn không muốn liên lụy tới công tử cho nên mới rời đi trước.
- Ừm.
Đường Phong gật đầu, Đoạn Tây Lâu tìm cách rời đi làm sao Đường Phong không biết? Chỉ là cho dù hắn có làm điều gì đi chăng nữa cũng không có tác dụng, hơn nữa chính mình còn muốn đi các điện phủ tiếp theo, xác thực Đoạn Tây Lâu không thích hợp đi theo. Như vậy cũng tốt, để hắn trở lại Đoạn gia, có thể thoát khỏi được nguy hiểm bên trong Hư Thiên Điện.
Lúc có Đoạn Tây Lâu đi cùng thì Đường Phong còn không suy nghĩ chuyện gì, nhưng đến khi hắn ly khai, chỉ còn bản thân mình và Chung Lộ, Đường Phong liền có chút cảm giác là lạ.
Nếu Chung Lộ là một nữ tử bèo nước gặp nhau, hoặc hai người quen biết thì cũng không có vấn đề gì xảy ra, nhưng giữa hai người lại có nhiều phát sinh quan hệ khá đặc biệt, hồi tưởng lại những chuyện cũ, Đường Phong như giẫm phải gai.
Nhất là nghĩ tới chuyện Chung Lộ canh giữ tại Vân Hải Chi Nhai suốt bốn năm, cô đơn một mình, đứng ở cửa sơn động nhìn trời mây chờ mong chính mình giáng xuống từ trên trời, trong lòng Đường Phong càng phát ra tư vị không biết phải nói làm sao.
Nói đến dây, thực sự có chút cảm giác có tật giật mình, còn có không ít hổ thẹn. Năm đó chính mình đã nói qua với nàng, có thời gian sẽ tới tìm nàng, nhưng một lần đi liền bặt vô âm tín, nếu không phải do Chung Lộ xuất quan đi tìm thì Đường Phong cũng không nghĩ rằng sẽ gặp được nàng.
Càng nghĩ, trong lòng càng thấy hổ thẹn.
Hết lần này tới lần khác nữ tử này còn chớp chớp con mắt to, trong đôi mắt trong suốt không tạp chất, hồn nhiên rực rỡ, thẳng tắp nhìn Đường Phong:
- A? Công tử đang suy nghĩ cái gì?
- Không có gì.
Đường Phong thở dài một tiếng.
Chung Lộ cười yếu ớt một cách thản nhiên, đôi mắt to hơi khép lại thành hình trăng khuyết, đi tới bên cạnh Đường Phong ôn nhu nói:
- Công tử có suy nghĩ trong lòng?
Đã bị nàng nhìn ra rồi sao? Nữ nhân này hiện tại thông tuệ như vậy?