Vô Thường

Chương 1176 : Trúng kế

Ngày đăng: 21:50 21/04/20


Chính lúc đang trầm tư, phía sau đột nhiên truyền đến vài cổ cương khí hung mãnh ba động, Đường Phong cả kinh, vội vội vàng vàng tránh ra.



Một đường truy đuổi, mấy người phía sau nhiều lần ra tay công kích chính mình, nhưng cự ly cách xa như vậy, công kích của bọn họ căn bản không thể thương tổn đến mình.



Cho nên gần mấy canh giờ bọn họ đã không làm điều vô dụng này dẫn đến cương khí của họ tiêu hao nhiều hơn.



Vì sao hiện tại đột nhiên lại bắt đầu công kích? Đường Phong từ đó ngửi được một tia âm mưu nồng đậm.



Không thích hợp, rất không đúng! Bọn họ khẳng định biết lấy tốc độ và phản ứng của mình, những công kích này không làm nên tác dụng gì, nhưng bọn họ còn làm như vậy, rốt cuộc để làm gì?



Nếu như bọn họ đuổi theo lâu quá mà tâm phiền ý loạn, lung tung ra tay cũng có thể giải thích, nhưng sắc mặt mấy người phía sau rõ ràng rất bình tĩnh, không có chút thần sắc phẫn nộ hay hoảng loạn, phân công rõ ràng, năm người tiếp sức, từng đạo từng đạo công kích liên miên không dứt đánh về phía mình.



Chỉ bất quá khoảng cách có chút xa, dường như độ chính xác cũng khiếm khuyết, toàn bộ đều đánh về phía tay trái mình, dưới tình huống bất đắc dĩ, Đường Phong chỉ có cách né tránh sang bên phải.



- Biện pháp này được không?



Tư Đồ Cừu vận khí đẩy dời đi chưởng phong, còn có chút lo lắng:



- Tiểu súc sinh này chạy về bên phải, các ngươi không phải nói địa phương kia ở bên tay trái sao? Như thế này chẳng phải là càng chạy càng xa?



Chiến Thanh cười nói:



- Ngươi cứ yên tâm đi Tư Đồ đại trưởng lão, tứ đệ nhà ta tính toán vô cùng chính xác, hắn nói Ma Đầu sẽ trúng kế, vậy khẳng định sẽ trúng kế.



Chiến Bảo Sơn phi thường bình tĩnh, tràn đầy tự tin:



- Hắn cũng nên nghi ngờ rồi.



Đang lúc nói chuyện, Tư Đồ Cừu nhất thời sửng sốt, bởi vì hắn phát hiện chuyện xảy ra xác thực như Chiến Bảo Sơn nói, nguyên bản ma đầu Đường Phong còn dốc hết sức né tránh sang bên phải, nhưng hiện tại dĩ nhiên liều mạng chạy về bên trái.



Gừng càng già càng cay, hơn nữa chuyện này như cố tình tính vô tâm, Đường Phong trong lúc lơ đãng liền làm đúng như Chiến Bảo Sơn nói. Chuyện này không quan hệ chỉ số thông minh và kinh nghiệm, đơn giản là Chiến Bảo Sơn biết bí mật chỗ này Thiên Hạ Điện mà Đường Phong lại không biết nguyên nhân.



Những người phía sau đột nhiên ra tay, hơn nữa công kích toàn bộ đánh vào bên tay trái mình, trong lòng Đường Phong khó tránh khỏi nghi ngờ. Nếu là một lại lần công kích thiếu chính xác còn có thể, nhưng nhiều lần như vậy thì có chút phải suy nghĩ rồi.



Ý bọn họ là muốn ép chính mình chạy về bên tay phải! Đường Phong rất nhanh nhìn ra ý đồ của những người này.



Mặc dù không biết bên tay phải có nhiều ít cạm bẫy âm mưu đợi chính mình, có thể tưởng tượng nếu muốn hóa giải nó, chỉ có thể đi ngược lại. Động tác này, vừa lúc chui vào cái bẫy của Chiến Bảo Sơn.



Không thể không nói, Chiến Bảo Sơn đúng là nắm giữ nhân tâm vô cùng tinh diệu, Đường Phong nghi ngờ đã ở trong dự liệu của hắn, trận này đấu trí so dũng khí, Đường Phong hoàn toàn là người bị nắm mũi dắt đi.



- Đóng kịch giăng bẫy lừa người, chư vị chớ nên xem thường, người thanh niên này tâm cơ trầm ổn, hơi vô ý sẽ bị hắn nhìn ra kẽ hở.



Chiến Bảo Sơn vẫn không kiêu ngạo tự mãn vì kế hoạch của mình thực hiện thành công, ngược lại càng trở nên cẩn thận rất nhiều.


Tốt xấu Đường Phong cũng học qua trận pháp Thiên Cơ, cuối cùng Đường Phong đã nhìn ra chỗ không thích hợp. Chính mình dĩ nhiên vô ý đi vào trong mê tung trận, hơn nữa chỗ này tuyệt đối là một trận pháp khá cao cấp, nếu như không phải cao cấp, chính mình vừa tiến đến liền phát hiện chỗ không thích hợp, sao phải chờ đến bây giờ?



Chính xác Đường Phong đã từng học qua trận pháp Thiên Cơ, nhưng cũng không tinh thông, trình độ huyền diệu của mê tung trận trước mắt, sợ rằng vượt xa kiến thức về trận pháp của Đường Phong.



- Thì ra là thế!



Kết hợp phản ứng của bốn người Chiến gia và Tư Đồ Cừu lúc trước, Đường Phong rất nhanh liền suy nghĩ cẩn thận ngọn nguồn trong đó.



Chính mình tưởng rằng thông minh, không ngờ lại bị thông minh làm cho sai lầm, dĩ nhiên trúng kế người khác còn không biết, cho tới bây giờ mới phát hiện rồi vào trong trận pháp mê tung, hiển nhiên có chút muộn màng.



Lúc trước bọn họ ra sức công kích vào bên trái mình, chỉ sợ để cho mình nghi ngờ, sau đó chạy về phía bên trái.



Sự tồn tại của mê tung trận này có lẽ bọn họ rõ trong lòng bàn tay. Mà lúc vào trong mê tung trận này, những người đó tự nhiên không có hình bóng, không phải là không có hình bóng, mà bọn hắn không theo vào, thân ảnh bị trận pháp chặn lại. Mặc dù gần trong gang tấc, chính mình cũng không nhìn thấy.



Suy nghĩ cẩn thận tất cả những điều này, Đường Phong cười khổ không thôi! Người phiêu lưu trong giang hồ, sao có thể thắng mãi được? Người trong giang hồ, ngươi lừa ta gạt, tính toán trù tính, chính mình hiển nhiên còn có chút ngây thơ. Chỉ là không biết mình rơi vào cục diện này là mưu kế của vị nào trong bốn vị của Chiến gia kia!



Về phần Tư Đồ Cừu, chỉ số thông minh của lão thất phu này còn chưa tới trình độ nghịch thiên như vậy.



Không phải Đường Phong xem thường hắn, mà sự thực là như vậy, người dễ nổi giận, cơ bản là không giỏi tính toán, không thấy Phúc Đồng Tử cả ngày mang theo bộ dáng vân đạm phong khinh, cho dù trời sập lông mi cũng không nhăn một chút sao? Chỉ có những người tâm cơ trầm ổn như vậy, mới có thể tính toán người khác.



Sự huyền ảo của trận pháp này để Đường Phong không nhìn thấu, nếu như cho Đường Phong mấy năm, nghiên cứu hoàn toàn trận pháp Thiên Cơ, còn có thể phá giải, nhưng hiện tại lúc này căn bản không thể.



Mấy ngày nữa Hư Thiên Điện liền đóng lại, nếu đến lúc đó còn không ra được, sẽ xảy ra chuyện gì Đường Phong cũng không rõ ràng lắm. Kết quả tốt nhất là bị nhốt trong Hư Thiên Điện một trăm năm.



Đã biết thân mình hiện tại rơi vào cảnh khó khăn, Đường Phong cũng không hoảng sợ, mặt không biểu tình đi về phía trước quan sát hoàn cảnh bốn phía, nhìn có hay không tìm kiếm được điểm đột phá.



Đi tiếp mười mấy canh giờ, Đường Phong phát hiện mình một mực đi vòng quanh, một ít địa phương thường đi qua có thể phát hiện vết tích mình lưu lại.



- Phong ca ca, ca ca lạc đường rồi?



Cuối cùng Linh Khiếp Nhan cũng nhìn ra chỗ không thích hợp, từ trong ngực Đường Phong thò đầu ra hỏi.



- Không phải lạc đường.



Đường Phong cười khổ:



- Là bị trận pháp vây khốn.



- Trận pháp?



Linh Khiếp Nhan giật mình:



- Trận pháp gì có thể vây khốn ca ca?