Vô Thường
Chương 1177 : Thi thể thần bí
Ngày đăng: 21:50 21/04/20
Trong Hư Thiên Điện Đường Phong cũng nhiều lần gặp phải không ít trận pháp, nhưng thường thường có thể dễ dàng phá giải, thỉnh thoảng gặp phải một ít trận pháp khó khăn, hao tốn thêm một ít thời gian liền có thể thoát khốn, nhưng lúc này dĩ nhiên bị trận pháp vây khốn, làm sao Linh Khiếp Nhan có thể không kinh hãi?
- Trận pháp này không phải ta có thể lý giải.
Đường Phong thở dài một tiếng, nguyên bản tưởng rằng chính mình học thức uyên bác, nhưng trước mặt trận pháp nơi đây, Đường Phong cũng gặp phải đả kích.
- Vậy hiện tại làm sao bây giờ?
Linh Khiếp Nhan hỏi.
- Ta cũng không biết, tiếp tục tìm xem có thể tìm thấy mắt trận hay không, thực sự không tìm thấy, chỉ có thể nghĩ phương pháp khác.
Dọc đường lơ đãng đi lại, nhưng trong đầu thường vang lên tiếng nỉ non nhắc nhở Đường Phong, chính mình vẫn không ngừng xoay quanh, chu vi xung quanh hơn mười dặm, dĩ nhiên có thể vây khốn chết mình, đừng nói mắt trận, ngay cả một chút huyền bí của đại trận chính mình cũng không tìm ra.
Tính lại thời gian mình bị vây ở đây cũng đi qua ba ngày rồi, nhưng phương pháp phá trận vẫn không hề tiến triển, trầm ổn như Đường Phong cũng không khỏi có chút nóng lòng như lửa đốt, nếu tiếp tục như vậy, chính mình sợ rằng thực sự muốn chết già ở đây.
Chính lúc đang lo lắng, mây mù trước mặt đột nhiên quỷ dị nhúc nhích, Đường Phong chỉ cảm thấy trước mặt bừng sáng, một con đường trước đây hắn chưa bao giờ đi qua xuất hiện trước mắt.
Đường Phong hết sức vui mừng, vội vã theo chỗ mây mù nhúc nhích đi tới, nghĩ thầm chẳng lẽ là đường ra ngoài?
Đi được nửa dặm, vẫn như cũ không thấy lối ra, bước tiến của Đường Phong cũng dừng lại, bởi vì hắn phát hiện cách mình ngoài ba trượng có một bóng người nhàn nhạt không rõ, đang khoanh chân ngồi ở chỗ kia.
Bóng người gần ngay trước mắt, nhưng Đường Phong lại không cảm nhận được chút sức sống nào, cũng không thấy động tác hô hấp, càng không nói đến cương khí ba động.
Vừa nói, Đường Phong một mặt vươn tay ra, muốn ôm lấy người này tìm một nơi thích hợp để mai táng.
Mà khi tay hắn vừa tiếp xúc đến thân thể đối phương trong nháy mắt, sắc mặt không khỏi hơi đổi.
Thân thể người này… Dĩ nhiên còn có chút nhiệt độ.
Đường Phong quá sợ hãi, vội vã lui lại phía sau, nhưng vẫn muộn, không biết lúc nào, cổ tay mình dĩ nhiên bị bắt lại, một cổ cương khí hung mãnh vô cùng nhập vào trong cơ thể mình, hầu như để mình không thể vận chuyển cương khí.
Đường Phong hiện tại là Linh Giai hạ phẩm, người có thể chế ngự hắn trong nháy mắt chí ít phải là Linh Giai thượng phẩm.
Đột biến xảy ra, Đường Phong vội vàng vận dụng Tá Thi Hoàn Hồn, cương khí Linh Giai thượng phẩm đồng thời tuôn ra, kinh mạch bị chặn lại cuối cùng cũng được đả thông.
Đường Phong trở tay đẩy ra một chưởng, phát ra mười thành công lực, lắc mình rút khỏi.
- Hử?
Một tiếng khàn khàn nặng nề nhu tiếng ma sát của kim loại vang lên, hiển nhiên là không nghĩ tới Đường Phong tại thời khắc nguy cơ cư nhiên có thể phát ra sức chiến đấu cường hãn đến như vậy.
Âm thanh chưa dứt, Đường Phong đã thoát ra ba trượng, thân hình xoay lại, trường kiếm bắn ra một màn hào quang, hung mãnh đâm vào chỗ thi thể đang ngồi.
Không biết từ lúc nào, thi thể ngồi im dưới đất kia đã mở ra hai mắt, hốc mắt lõm xuống, xương gò má cao lên, giống như hình dáng của một kẻ gần đất xa trời, nhưng đôi mắt dấu trong hốc mắt kia có một cổ cuồng phách làm cho Đường Phong cũng không dám nhìn thẳng vào trong đó, không coi tính mệnh của mình ra gì, không coi tính mệnh của người trong thiên hạ ra gì, đôi mắt này giống như đôi mắt bễ nghễ thiên hạ, chống lại ánh mắt này bất luận kẻ nào cũng không tự chủ được sinh ra cảm giác thấp bé.