Vô Thường

Chương 118 : Kỳ tích sinh ra (thượng)

Ngày đăng: 21:39 21/04/20


Cho đến bây giờ, trong đám người đó, có thể duy trì thanh tinh chỉ còn vài vị phó đường chủ thực lực cao thâm nhất mà thôi, những người khác đều đã rơi vào cuồng loạn.



Bọn họ huy động vũ khí loạn chém, không có vũ khí thì dùng tay, dùng chân, dùng răng cắn, máu tươi kích thích thần kinh của mỗi người.



Có không ít kẻ lao tới tấn công Đường Phong, nhưng sau khi trúng Như Mộng Tự Huyễn thì bọn họ đều không biết vận dụng cương khí, sao có thể là đối thủ của Đường Phong, hoàn toàn không cần Bạch Tiểu Lại ra tay, tới một tên thì Đường Phong giết một tên, thuận thiện ngưng luyện âm hồn của những kẻ này.



- Được rồi Lại tỷ, chúng ta giải quyết sạch sẽ mấy tên phó đường chủ kia thôi.



Đường Phong chậm rãi rảo bước tiến vào chiến trường, Bạch Tiểu Lại theo sát phía sau hắn.



Đối phó đám người này, Đường Phong thậm chí chẳng cần dùng ám khí, ám khí của mình đều do Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương phối hợp tạo ra, phẩm chất rất tốt, dùng ám khí để đối phó bọn họ thì quá lãng phí.



Lấy thanh nhuyễn kiếm của Diệp Trầm Thu ra khỏi Mị ảnh không gian, Đường Phong một đường chém giết qua đó, đơn giản như chém củ cải trắng vậy, không ai có thể tiến vào phạm vị một trượng quanh người hắn.



Bạch Tiểu Lại thì càng trực tiếp, nữ hài vốn thích sạch sẽ, hiện tại đám người này toàn thân cơ hồ đều là máu, nàng làm sao để bọn họ tới gần chứ, địch nhân còn cách đó hơn năm trượng đã bị nàng phóng điện cho cháy thành tro bụi.



Đường Phong cũng không cần dùng kiếm chiêu cao siêu gì, chi đơn giản như đâm, chém, bổ để lấy mạng người, mỗi bước chân đều dẫm lên máu.



Một bước giết một người, tâm dừng tay không ngừng.



Ninh khiếu vạn nhân thiết xi hận, bất giáo vô hữu mạ ngã danh, phóng nhãn thiên hạ thiên vạn lý, hà xử anh hùng bất sát nhân? Giết một người là có tội, giết vạn người là anh hùng, giết được chín trăm vạn chính là anh hùng trong anh hùng! Giết! Giết! Giết! Thanh trừ toàn bộ chướng ngại chắn trước mặt, Đường Phong cũng không màn tới máu tươi phun xối xả của địch nhân, để mặc máu tươi dính trên người mình, nhuộm mình thành một huyết nhân.



Mỗi lần giết một người, Đường Phong đều vươn tay phất một cái trên trán của kẻ đó, khoảnh khắc liền ngưng luyện được một cái âm hồn.



Bốn vị phó đường chủ của Cự Kiếm Môn, trong đó Ngô Bất Phá đã chết, còn lại ba người.



Vừa rồi bọn họ lui lại trong đám người, ngờ là nơi an toàn nhất, nhưng lại không lường được đây mới là chỗ nguy hiểm nhất.



những kẻ đánh mất lý trí tuy không tạo được chút uy hiếp gì cho họ, nhưng bọn chốc lát cũng không cách nào thoát khỏi vòng vây.



Bọn họ lúc này mới phát hiện hóa ra giết người cũng phiền phức thế, nhất là giết một lúc nhiều người như vậy.



Sự tình đã tới nước này rồi thì họ cũng biết đại sự khó thành.



Bọn họ lúc này thầm nghĩ mở một đường máu thoát thân, sau đó chạy càng xa càng tốt.



Đây cũng chưa phải chuyện tồi tệ nhất, tệ nhất chính là trong đầu bọn họ mạc danh kỳ diệu xuất hiện ảo giác không ngừng, mỗi khi bọn họ giết một người, trong lòng sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái, cùng với sự sảng khoái vô hạn, bọn họ càng ngày càng mê luyến cảm giác này, muốn đắm mình trong đó mãi mãi.



Ba người đều biết không nên có suy nghĩ như vậy, chỉ cần vẫn còn chút lý trí, nhất định sẽ không lấy việc giết người để tìm vui.




Lại quay đầu nhìn về hướng kia, nơi ấy nguyên bản đen khịt người giờ đã ngã xuống hết rồi, chỉ còn lại một phần rất ít đang quần nhau, không ngừng có người ngã xuống như cũ, với tốc độ này thì không tới một nén nhang nữa sẽ không còn một ai.



Ba vị trưởng lão lần này nói vô cùng khẳng định:



- Đúng là xong rồi.



Từ lúc dược tính của Như Mộng Tự Huyễn phát tác thì Thang Phi Tiếu và hai vị Thiên giai cao thủ của Thiên Tú bên này cũng đã đụng đầu với đám người Biên Vô Huyết.



Có tin tức của Đường Phong chỉ dẫn nên đám người Thiên Tú đã sớm bố trí ổn thỏa.



Lúc Biên Vô Huyết mang theo ba vị Thiên giai, năm mươi Địa giai và bốn trăm Huyền giai thông qua đường thủy tiến vào Thiên Tú, đã thấy Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên đang đứng đó chờ họ.



Phía sau hai người đó chính là hai mươi vị Địa giai cao thủ của Thiên Tú.



Vừa thấy liền biết thực lực của Thiên Tú bên này so với Cự Kiếm Môn thì quả là ít đến đáng thương. Thiên giai chỉ bằng một nửa của người ta, Địa giai của người ta lại gấp đôi bên này, đối phương còn có thêm bốn trăm vị Huyền giai.



Có thể nói, nếu lấy chút lực lượng như thế đối kháng với Cự Kiếm Môn thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, căn bản không có phần thắng.



Nhưng lúc Thang Phi Tiếu giữa đường nhảy ra, người bên Cự Kiếm Môn liền biết mình đã sai rồi, quá mức sai lầm.



Nếu đối thủ thật sự không có chuẩn bị thì sao có thể ung dung đứng dây chờ mình tới chứ? Tiếu thúc đăng tràng vẫn hoa lệ như trước, lúc hắn từ nơi ẩn nấp đi ra, một chiêu đã giải quyết mười vị Địa giai cao thủ, chiêu thứ hai liền quét gọn ba mươi vị Huyền giai của đối phương.



chưởng ấn cách không thủ đánh ra vô cùng lớn, diện tích bao phủ khá rộng, mấy tên Địa giai và Huyền giai kia sao có thể là đối thủ của Tiếu thúc? Toàn bộ đều bị chưởng lực đánh xuống nát hết xương cốt toàn thân, đan điền vỡ vụn, gân mạch toàn bộ đều bị hủy.



Thật ra Thang Phi Tiếu không giết ai cả, chỉ là hai chưởng hắn đánh ra đã trực tiếp tiêu diệt hy vọng của đối phương, từ nay về sau, bốn mươi người kia cũng không thể tu luyện được nữa, hơn nữa còn nhận được vinh hạnh nửa đời về sau phải trải qua trên giường.



Đối với sát thần như hắn mà nói, thanh danh gì đó đã sớm không quan trọng, dù sao danh tiếng của hắn lúc xưa cũng không tốt đẹp gì, là loại nhân vật thối nát người người mắng chửi, cũng sẽ không giấu diếm tên tuổi đi đánh lén mấy tên vãn bối làm gì.



Hắn bây giờ chỉ muốn cùng phu nhân và con gái của mình sống hạnh phúc bên nhau ở đây, chỉ cần nơi nào Tiểu Manh Manh thích ở thì đó cũng là nơi Thang Phi Tiếu hắn và Tần Tứ Nương nguyện ý lưu lại.



Nhưng đám người Cự Kiếm Môn này lại muốn hủy diệt Thiên Tú, Thang Phi Tiếu không giết chúng đã là may lắm rồi, sao còn có thể xuất thủ lưu tình? Thang Phi Tiếu lúc đầu cũng muốn lén ra tay xử lý Thiên giai cao thủ của đối phương, nhưng trời không chiều lòng người, bốn Thiên giai của đối phương lại đứng cùng một chỗ, cho dù hắn ra tay đánh lén cũng không chắc sẽ thành công, không bằng trước tiên xử lý vài tên Địa giai và Huyền giai của đối phương, giảm bớt chút áp lực cho mấy mỹ nhân Thiên Tú.



ừ, Tiếu thúc là người biết thương hoa tiếc ngọc, tuy bộ dạng trông như một con sấu thì cũng là một con sấu rất ôn nhu.



Lúc Thang Phi Tiếu vừa cười vừa tới gần, Biên Vô Huyết liền ý thức được có chuyện lớn.



Vạn Kiếm Phi cũng có thể nhận ra Cách Không Thủ, hắn thân là môn chủ Cự Kiếm Môn sao có thể không nhận ra, huống hồ gì nhiều năm trước hắn đã từng đối mặt với vị Thiên Sát Thần này một lần.