Vô Thường
Chương 119 : Giết người như ngóe (thượng)
Ngày đăng: 21:39 21/04/20
Thời điểm đó, Biên Vô Huyết chỉ mới là Địa giai mà thôi.
Đến lúc này Biên Vô Huyết mới biết được tại sao Vạn Kiếm Phi không trở lại.
Nhưng hắn không hiểu, vì sao Cách Không Thủ lại có mặt ở Thiên Tú! Biên Vô Huyết còn muốn nói vài câu với Thang Phi Tiếu, vì hắn biết mình và đồng bọn tuyệt đối không thể là đối thủ của Thang Phi Tiếu.
Nhưng Thang Phi Tiếu hoàn toàn không cho hắn cơ hội mở miệng, một mình chống lại bốn Thiên giai của đối phương.
Thang Phi Tiếu là Thiên giai thượng phẩm đỉnh phong. đối thủ có một Thiên giai trung phẩm, ba Thiên giai hạ phẩm, muốn thắng thì không khó chút nào, nhưng cũng phải tốn chút thời gian.
Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên cũng không muốn nhúng tay vào trận chiến của Thang Phi Tiếu, trực tiếp tìm tới bốn mươi Địa giai còn lại của đối phương.
Mà hai mươi vị Địa giai của Thiên Tú phải chống lại bốn trăm Huyền giai của Cự Kiếm Môn.
Nhất thời tràng diện vô cùng khốc liệt, chia ra làm ba khu vực chiến đấu.
Tuy nói, một vị Thiên giai hạ phẩm có thể thắng được hai mươi vị Địa giai đỉnh phong.
Nhưng trên thực tế có nhiều nguyên nhân khác giúp đẩy nhanh tình huống.
Giống như nói Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên là sư tỷ muội nhiều năm, khá quen thuộc với đối phương, khả năng cộng chiến cũng cao hơn.
Hơn nữa bốn mươi Địa giai kia không phải tất cả đều là đỉnh phong.
Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên đấu với họ cũng chẳng có gì quá mạo hiểm, chỉ cần cho các nàng đủ thời gian, các nàng nhất định có thể giết sạch đám người này.
Nhưng hai mươi vị Địa giai của Thiên Tú đối phó với bốn trăm Huyền giai thì có chút phiền phức và cực kỳ nguy hiểm.
Bốn trăm người thì không ít chút nào, tấn công từ bốn phương tám hướng, các đệ tử Thiên Tú có chút khó lòng phòng bị. May thay, mỗi người các nàng đều được trang bị một bộ Lạc Tiên Hồng, mỗi lúc nguy hiểm nhất sẽ có một áng cầu vồng xẹt qua. liền có vài đệ tử Huyền giai của Cự Kiếm Môn kêu thảm rồi ngã xuống.
Dù Lạc Tiên Hồng chỉ xếp thứ tám trên danh sách ám khí của Đường Môn, nhưng uy lực cũng rất mạnh, những người tu luyện chỉ mới là Huyền giai nếu không toàn lực vận khởi cương khí hộ thân thì căn bản không thể chống được lực xuyên thấu của bốn mươi chín cây phi châm kia.
Trong lúc chiến đấu có ai lại ở không lúc nào cũng vận khởi cương khí hộ thân kia chứ? Trừ phi là vừa đánh vừa phòng thủ mới có thể bất chấp việc lãng phí cương khí như thế. Còn bốn trăm người này đương nhiên không muốn dùng cương khí hộ thân, mục đích chủ yếu của họ chính là tấn công! Nên lúc Lạc Tiên Hồng vừa bắt đầu phát huy uy lực thì họ liền gặp nạn lớn.
Phần chiến trường này là đông người nhất, diện tích cũng rộng nhất, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một hai áng cầu vồng cướp đi mạng sống của đệ tử Cự Kiếm Môn.
Huống hồ gì lúc trước Đường Phong đã diễn luyện cả ba bộ kiếm pháp của Thiên Tú và vai chiêu thức của hai bộ kiếm pháp Cự Kiếm Môn ra. Bên Thiên Tú đã sớm soạn ra những chiêu thức phá địch truyền xuống, chỉ cần đệ tử Cự Kiếm Môn sử dụng Đoạn Nhạc kiếm hoặc Bá Sát kiếm mà lần trước Đường Phong đã dùng qua thì thứ chờ sẵn bọn chúng chính là cái chết.
Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên bên kia cũng có thể nói là đánh không ngừng tay, hai vị Thiên giai đối phó với bốn mươi Địa giai, tự nhiên không có bất kỳ áp lực gì.
Hai mươi Địa giai của Thiên Tú bên này tuy cũng có chút nguy hiểm nhưng chưa có ai ngã xuống, chỉ là có vài người bất cẩn nên thụ thương mà thôi.
Còn phía Thang Phi Tiếu, năm vị Thiên giai cao thủ vẫn còn quần đấu. Chiến trường cũng dời đi một lần, từ bên Dạ Vũ hồ đánh tới phía trước ngưng Thúy Lâu bên trong Thiên Tú.
Biên Vô Huyết hiện tại như nuốt phải hoàng liên, nói không nên lời. Hắn và ba vị đường chủ còn lại của Cự Kiếm Môn dốc hết sức hợp lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn được đòn tấn công của Thang Phi Tiếu. Từ lúc hắn nhìn thấy Thang Phi Tiếu thì đã biết kế hoạch hôm nay đã hoàn toàn thất bại. Hắn cũng nghĩ tới việc bỏ chạy, nhưng Thang Phi Tiếu sao có thể cho hắn cơ hội này?
- Phong thiếu gia, lời này của ngươi ta cũng không tin.
chỉ cần là người còn chút lý trí thì không ai tin lời Đường Phong đã nói cả. Việc hai ngàn năm trăm người kia tấn công Thiên Tú là chuyện chắc chắn. Cho dù bọn họ đánh không lại Thiên Tú đi nữa, lẽ nào không biết bỏ chạy hay sao? Làm sao có thể chết hết không còn ai chứ?
Tất cả mọi người cơ hồ đều cho rằng Đường Phong đang mạnh miệng nói bậy, muốn nhiễu loạn tâm trí của mấy người ở đây mà thôi. Nhưng lời nói dối này.... Chẳng có chút kỹ thuật nào cả, thà không nói còn hơn.
Mấy người ở đây, ngoại trừ Bạch Tiểu Lại ra thì không ai không biết những gì Đường Phong nói là thật cả.
Chính lúc này, Dịch Nhược Thần và hai vị trưởng lão còn lại dẫn theo một đám Địa giai cao thủ chạy tới. Bạch Tố Y lập tức kinh hãi:
- Các vị sư muội, sao các ngươi lại tới đây? Tình hình bên kia thế nào rồi?
Chuyện xảy ra hôm nay đã quá sức tưởng tượng, Đường Phong đi rồi, các nàng đứng tại cửa chính ngây ngốc cả nửa ngày mới nhớ ra bên trong còn trận chiến chưa giải quyết xong, vội dẫn theo Địa giai cao thủ chạy tới trợ giúp.
Nghe Bạch Tố Y hỏi vậy, Dịch Nhược Thần liền liếc nhìn Đường Phong một cái, khóe miệng có chút run rẩy:
- Cửa chính bên kia không sao cả.
Bạch Tố Y kinh hỉ hỏi:
- Không sao là tốt rồi, môn hạ đệ tử thương vong thế nào?
Hàn Nhu cười nói:
- Không chết người nào, cũng không ai bị thương!
Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên lộ vẻ khiếp sợ:
- Sao có thể? Chẳng lẽ bên kia không có kẻ địch tới?
Mấy ngàn người hỗn chiến, Thiên Tú bên này có thể thắng được đã là kỳ tích, sao có thể không ai bị thương và tử vong chứ? Cũng chỉ có kẻ địch không tiến công mới có thể lý giải chuyện này.
Thiết Lạc Hồng đứng bên cạnh nói:
- Kẻ địch có tới hơn hai ngàn người. Nhưng chúng ta.... Không có đánh nhau. Chính bọn chúng không rõ tại sao lại tự chém giết lẫn nhau, không còn ai nào sống sót.
Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên liền đờ người ra.
Lời này.... So với những gì Đường Phong vừa nói lúc nãy càng kỳ quái hơn, càng khiến người ta khó mà tin được.
Bạch Tố Y nghiêm mặt nói:
- Thiết sư muội, bây giờ không phải lúc để nói đùa.