Vô Thường
Chương 1188 :
Ngày đăng: 21:50 21/04/20
Đây là yêu pháp gì? Chiến Sơn Nhạc suýt nữa không cắn nát đầu lưỡi chính mình. Tốt xấu hắn cũng là gia chủ Chiến gia, học rộng biết nhiều, kiến
thức bao trùm thiên hạ, nhưng cho dù thế, hắn cũng chưa bao giờ nghe nói qua chuyện tình ly kỳ như vậy.
Chỉ hô lên một ít thần chú, làm mấy
động tác múa may, vẩy thêm mấy giọt máu tươi, liền gọi ra mười mấy người cao thủ trống rỗng xuất hiện, thuật lấy máu thành binh này quả thực có
chút làm cho người nghe kinh sợ.
Không chỉ Chiến Sơn Nhạc khiếp sợ,
tất cả những người khác cũng trừng lớn con mắt, vẻ mặt không thể tin
tưởng, bao gồm cả Cổ U Nguyệt và Lệ Khinh Dương.
Bầu không khí kinh
hãi quỷ dị lan tràn khắp sân, tất cả mọi người cảm thấy hô hâp trở nên
trầm trọng, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Cơ bản tất cả mọi người ở đây đều là cao thủ, nhưng chuyện vượt quá khả năng lý giải của bọn họ lại hiện ra, khiến kho không người nào có thể tiếp thụ được. Dược Thi
xuất hiện mang đến chấn động, so với màn chiến đấu vừa rồi của hai lão
quái trăm năm còn mạnh hơn rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên Đường Phong triệu hoán Dược thi trước mặt mọi người. Để tránh làm bại lộ bí mật của Không Gian Mị Ảnh, chỉ có cố ý giả thần giả quỷ như vậy, nhưng nhìn vẻ
mặt đám người liên minh Chiến gia hiện tại, một chiêu này phảng phất như còn có chút hiệu quả ngoài ý muốn, ít nhất để cho bọn họ bị dọa.
- Ha ha ha!
Đường Phong điên cuồng cười càn rỡ, ánh mắt trào phúng:
- Chiến gia chủ, cần biết ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, phong thủy luân phiên thay đổi.
Rốt cuộc Chiến Sơn Nhạc là một gia chủ, định lực phi phàm, mặc dù bị phương thức xuất hiện của Dược Thi khiếp sợ trong chốc lát, nhưng rất nhanh
liền điều chỉnh tốt tâm tình, nghe vậy phẫn nộ quát:
- Giả thần giả quỷ, hôm nay cho dù ngươi có nhiều giúp đỡ vẫn khó thoát khỏi cái chết!
Lập tức mạnh mẽ vung tay lên:
- Xông lên, thực lực những Hắc Y Vệ này bất quá là Linh Giai hạ phẩm mà thôi, số lượng nhiều hơn nữa cũng đã sao?
Bị hắn nhắc như vậy, đám người Tư Đồ Phục mới giật mình tỉnh giấc. Bọn họ
nghe đồn đến Hắc Y Vệ không chỉ một hai lần, tuy rằng đám hắc y thần bí
này không hiện ra sinh cơ cũng không có cương khí ba động, nhưng theo
những người đã từng giao thủ cùng bọn họ nói, đúng là thực lực của Hắc Y Vệ không cao, chỉ bất quá chịu đòn tốt, không sợ chết mà thôi, thương
thế bình thường căn bản không thể đánh chết Hắc Y Vệ, nhưng chặt đầu bọn họ chắc chắn bọ họ sẽ chết.
Đám người Tư Đồ Phục thực sự bị lấy máu
thành binh thuật kia làm kinh sợ một chút, tạm thời quên đi chuyện này,
hiện tại được Chiến Sơn Nhạc đánh thức, tự nhiên nhớ tới những lời đồn
đãi trước đây.
Đường Phong nhướng mày, trong lòng biết một trận chiến ngày hôm nay tuyệt đối không thể tránh được, ý niêm trong đầu nhanh
chóng vận chuyển, vội vàng hạ mệnh lệnh cho mười bộ Dược Thi.
Hai bên nhân mã đồng loạt lao về phía đối phương, trong chớp mắt liền va chạm với nhau.
Chính vào lúc này, Đường Phong và Thiên Cơ Tử một trước một sau đánh qua,
Chiến Sơn Nhạc phất tay đẩy đi một chưởng, nhìn như là nghênh đấu Thiên
Cơ Tử.
Đường Phong không nghi ngờ hắn, ra sức nhào lên, trường kiếm
thứ thần binh trên tay lóe ra kim mang, giũ ra tầng tầng bóng kiếm, bao
phủ Chiến Sơn Nhạc ở trong đó.
Một chiêu này vừa mới ra tay, Chiến
Sơn Nhạc lại lạnh lùng nở nụ cười, một chưởng kia gấp khúc giữa không
trung, không tiếp tục hướng về Thiên Cơ Tử, ngược lại đánh về phía Đường Phong.
Ánh mắt Đường Phong ngưng lại, lão thất phu này ôm tâm tư
lưỡng bại câu thương? Một chưởng này của hắn tất nhiên sẽ đánh trúng
chính mình, nhưng sau lưng sẽ bị Thiên Cơ Tử kích thương, hiện tại xem
ai thương nặng một ít mà thôi.
Trong chớp mắt, Đường Phong căn bản
không kịp biến chiêu, chỉ có thể mạnh mẽ vận chuyển cương khí, gia tăng
thêm uy lực của kiếm chiêu, cùng lúc đó, hộ thân cương khí của hai người đồng thời vận lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Bính bính, hai tiếng trầm đục vang ra.
Thân hình Chiến Sơn Nhạc nhoáng lên, sau lương bị Thiên Cơ Tử đánh trúng một chưởng, Dược Thi cảnh giới Linh Giai thượng phẩm, lực đạo vô cùng khổng lồ, ngay cả Chiến Sơn Nhạc có hộ thân cương khí, phảng phất cũng cảm
giác được sau lưng bị một thành trùy nặng hàng nghìn cân đập trúng, suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Nhưng một chưởng kia của hắn cũng xuyên thấu màn kiếm quang của Đường Phong, khắc ở trên ngực Đường Phong.
Đường Phong theo tiếng kêu bay ra ngoài, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt.
Biết rõ Đường Phong mặc bảo giáp, một chưởng của Chiến Sơn Nhạc đánh vào
trên ngực hắn, tự nhiên có suy tính của Chiến Sơn Nhạc! Một chưởng kia
của hắn ngưng tụ cương khí tạo thành lực đạo kinh người, ngược lại không tỏa ra nửa phần cương khí.
Loại cách làm này không thể nghi ngờ hạn
chế cực hạn tác dụng của Bất Phôi Giáp, Bất Phôi Giáp có thể chống đỡ
cương khí, nhưng lại không thể chống đỡ được lực đạo xâm nhập.
Một
chưởng toàn lực của Chiến Sơn Nhạc đánh ra, rõ ràng nghe được trên ngực
Đường Phong truyền tiếng một trận tiếng ca ca thanh thúy, đó là biểu
hiện rõ ràng chứng tỏ sương xườn bị gãy.
Ha ha ha, tiểu tử thối, nghĩ đấu trí so dũng khí với lão phu, quả thực không biết tự lượng sức mình! Lúc này tâm tình Chiến Sơn Nhạc vô cùng khoan khoái dễ chịu. Riêng một
chưởng này, Chiến Sơn Nhạc có đủ tự tin khiến cho Đường Phong bị thượng
nặng, chí ít trong khoảng thời gian ngắn hắn đừng nghĩ nhúc nhích.
Chính mình trước tiên chỉ cần giải quyết người Hắc Y Vệ này, sau đó bắt sống Đường Phong, đại cuộc đã định!