Vô Thường
Chương 1189 : Thiên địa, nhân tâm
Ngày đăng: 21:50 21/04/20
Đối với đám hắc y nhân đánh không chết như Thiên Cơ Tử, Chiến Sơn Nhạc
phi thường căm ghét, thậm chí trên một mức độ nào đó còn cảm thấy kiêng
kỵ.
Thương thế này để cho bất luận kẻ nào chết trên bảy tám lần,
nhưng hắc y nhân này dĩ nhiên không chết, sức chiến đấu cũng chưa từng
bị ảnh hưởng. Chiến Sơn Nhạc không biết Hắc Y Vệ này rốt cuộc tu luyện
công pháp gì, chỉ biết là bọn họ theo lúc ma đầu Đường Phong xuất hiện
liền nối tiếp xuất hiện trên đại lục, có thể nói, nhưng Hắc Y Vệ này là
cổ lực lượng chính quy của ma đầu Đường Phong.
Nguyên nhân chính là vì có tầng quan hệ này, Chiến Sơn Nhạc mới nghĩ nhanh chóng đưa Thiên Cơ Tử vào chỗ chết!
Phía sau bị một chưởng, mặc dù có chút thương, lại bị Chiến Sơn Nhạc mạnh mẽ áp chế xuống. Thực lực hắc y nhân này cũng khá mạnh, nhưng so với mình
vẫn có chút chênh lệch, đã không có Đường Phong ở bên cạnh gây rối,
Chiến Sơn Nhạc có tự tin trong vòng trăm chiêu đánh gục hắn.
Đúng lúc Chiến Sơn Nhạc định ra tay hạ sát thủ đối với Thiên Cơ Tử, bên phía
Đường Phong lại truyền đến một tia sáng chấn động lòng người.
Không
thể không nói, Chiến Sơn Nhạc vẫn đánh giá thấp tố chất thân thể của
Đường Phong, hắn vốn tưởng rằng một chưởng kia có thể để Đường Phong
trong vòng nửa canh giờ không có cách nào nhúc nhích, kỳ thực sự tình
không đến mức nghiêm trọng giống như hắn nghĩ.
Sau khi bị đánh bay ra ngoài, Đường Phong cố nén đau đớn trong ngực, giữa không trung xoay
người giống như diều hâu, vững vàng rơi xuống đất. Nhưng có một điều
không ngờ tới, vị trí Đường Phong rơi xuống đúng vài trên đài cao lúc
trước Chiến Cuồng đứng.
Mà vị trí rơi xuống đúng là chỗ một đoàn
quang mang dày đặc kia. Trong chớp mắt, toàn thân Đường Phong đều bị
đoàn quang mang dày đặc này bao vây ở trong đó.
Trong đan điều truyền đến một trận nhảy múa hát ca, tiếng nỉ non bên tai kia càng ngày càng
rõ ràng, như tiên nhạc, chỗ đau đớn trên ngực trong nháy mắt biến nhẹ
không ít.
Một tia sáng từ bên cạnh bộc phát ra, trước mặt Đường Phong hiện lên một mảnh tuyết trắng, căn bản không thấy rõ bất kỳ thứ gì!
Ngược lại động tĩnh trong đan điền càng lúc càng lớn.
Đường Phong
hoảng hốt, không biết mình xúc động cơ quan gì trong điện thứ chín, vội
vã tập trung tư tưởng nhìn kỹ bên trong, đan điền có động tĩnh là không
thể coi thường, không cẩn thận tu vi toàn thân bị phế, triệt để rơi
xuống làm phế nhân.
Nhưng lần này vừa nhìn, Đường Phong không khỏi choáng váng đầu óc.
Hóa ra không phải đan điền của mình xảy ra chuyện gì, mà là trong đan điền
có một thứ động đây. Trong đan điền Đường Phong, ngoại trừ Tiểu Khô Lâu, chỉ còn Bạch Đế Ấn rồi.
Mà lúc này phát ra động tĩnh chính là cái chìa khóa lúc đầu dùng để mở ra Bạch Đế Bí Cảnh—— Bạch Đế Ấn!
- Chiến Cuồng, ngươi đừng hòng thực hiện được!
Chiến Cuồng cười ha ha:
- Vậy thì nhìn xem ngươi có bản lĩnh đến ngăn cản lão phu hay không?
Đang lúc nói chuyện, trên mặt Chiến Cuồng hiện lên một tia kiên quyết.
Đúng vào lúc này, ánh sáng dày đặc trên đài cao đã triệt để bị Đường Phong
hấp thu sạch sẽ, thân ảnh Đường Phong rõ ràng xuất hiện trên đài cao,
sắc mặt dường như còn có chút mơ hồ, giống như một người giật mình tỉnh
giấc từ trong mộng, kinh ngạc đứng tại chỗ nhíu mày.
Sinh tử tồn vong trước mắt, thân ở trong chiến trường kịch liệt, Đường Phong không nên
phát sinh loại sai lầm thấp kém này. Nhưng thực sự hắn còn chưa thể lấy
lại tinh thần, người bên ngoài xem ra, hắn thu nạp ánh sáng dày đặc
không dùng thời gian bao lâu, nhưng trong ý thức Đường Phong, thời gian
phảng phất đã qua đi trăm nghìn năm…
Thời gian trôi qua thong thả như vậy, trăm nghìn năm qua Đường Phong không thể khống chế thân thể chính
mình, chỉ có thể nhìn được động tĩnh của Bạch Đế Ấn trong đan điền, và
tất cả những điều buồn cười ở chu vi xung quanh.
Hiện tại chợt khôi phục, trong lúc nhất thời hắn còn chưa kịp thích ứng quyền điều khiển đối với thân thể.
Ánh sáng biến mất, trước mặt Đường Phong xuất hiện một mũi tên nhỏ màu xanh lục dài khoảng một thước, trên mũi trên quang hoa lưu chuyển, linh khí
bức người, vừa nhìn liền biến không phải vật phàm. Nó yên lặng lơ lửng
giữa không trung ngay trước mắt Đường Phong, giống như linh vật yên lặng ở đây vô số năm, rốt cuộc chờ đợi được chủ nhân của chính mình.
Tuy
rằng lần đầu tiên nhìn thấy mũi tên nhỏ màu xanh biếc này, nhưng trong
lòng Đường Phong lại xuất hiện một loại cảm giác kỳ quái, cảm giác đó
nói cho hắn biết mũi tên này là của chính mình, vẫn giấu trong quang
mang, chờ đợi chính mình đến lấy.
Vươn ra bàn tay có chút cứng ngắc, Đường Phong bắt lấy mũi tên nhỏ màu xanh biếc.
Cùng lúc đó, Chiến Cuồng cũng ra tay. Quang mang dày đặc ngăn trở hắn đã
biến mất, Đường Phong xuất hiện trong phạm vi có thể công kích, làm sao
Chiến Cuồng sẽ bỏ qua một cơ hội tốt như vậy?
Nếu như lúc này không
ra tay, một khi Đường Phong nói cho Đoạn Vô Ưu nghe được những cảm ngộ
đoạt được từ trong quang mang, vậy thì lúc đó Chiến gia thực sự không
còn nơi để sống yên ổn.
Đoạn Vô Ưu cũng liều mạng nghĩ muốn ngăn cản
động tác của Chiến Cuồng, huyền công toàn thân vận chuyển đến cực hạn,
linh khí trong toàn bộ điện thứ chín cơ bản bị điều động hơn phân nửa,
mà còn lại phân nửa bị Chiến Cuồng đoạt mất. Về phần những người khác,
không có linh khí để điều động, rốt cuộc giờ khắc này sinh ra một cảm
giác vô lực.