Vô Thường

Chương 121 : Bế quan (thượng)

Ngày đăng: 21:39 21/04/20


- Ta có bảo đảm với ngươi, ta không phải bị tẩu hỏa nhập ma!



- Phong Nhi, bây giờ con có cảm giác gì không?



Lâm Nhược Diên lo lắng hỏi.



- Con có cảm giác rất khó chịu! Khó chịu muốn chết!



Đường Phong lộ vẻ u sầu,



- Trước không nói mấy chuyện này, ta muốn bế quan!



Cả đám người thiếu chút nữa rớt cằm xuống đất, Thang Phi Tiếu không biết nên khóc hay cười cho phải.



Cái chuyện bế quan này từ trước tới nay đều là độc quyền của cao thủ, những cao thủ bình thường lúc tu luyện xuất hiện bình cảnh hoặc cần tìm hiểu võ điển gì đấy sẽ lựa chọn bế quan. Nhưng cảnh giới của Đường Phong mới tới đâu chứ? Luyện cương bát phẩm mà thôi, còn chưa tới cả Hoàng giai đã đòi bế quan. Thế này cũng giống như một đứa trẻ ranh đòi đi kỹ viện vậy, căn bản không đủ tư cách.



Không chờ bọn họ kịp có phản ứng gì, Đường Phong đã vội chạy về Yên Liễu các.



Sự thật quả thật như những gì Đường Phong đã nói, hắn đã sắp chống đỡ không nổi. Từ lúc giết xong ba vị phó đường chủ của Cự Kiếm Môn thì gân mạch trong người Đường Phong gần như đã bão hòa.



ngưng luyện nhiều âm hồn như vậy thì không bão hòa sao được? Sau lại tiếp tục đánh giết, ngưng luyện thêm mấy trăm Huyền giai, hơn ba mươi Địa giai, bốn vị Thiên giai.



Nhất là hiệu quả mà những Địa giai và Thiên giai mang tới cho Đường Phong đều rất lớn, cùng lúc thu nhiều như vậy, cho dù kinh mạch trong người Đường Phong đã sớm được gia cố vô cùng kiên cường cũng khó mà chống chọi nổi.



cũng nhờ vào kinh mạch trong người quá cường đại nên Đường Phong mới dám không kiêng nể gì mà ngưng luyện âm hồn như thế. Nếu không có căn cơ thế này thì Đường Phong sao dám rước mệt vào thân?



Kinh mạch toàn thân của Đường Phong là do mười năm tu vi quỷ thần gia cố, dùng tường đồng vách sắt để hình dung thì cũng không quá chút nào. Có thể nói, mặc kệ là cương khí khổng lồ thế nào thì kinh mạch trong người Đường Phong đều có thể tiếp nhận, tuyệt đối không cần lo lắng việc cương khí trướng bạo.



Nhưng có thể tiếp nhận là một chuyện, có thể chịu được hay không lại là một chuyện.



Giống như một người phải nhịn tiểu vậy, nhịn càng lâu thì càng căng cứng.



nguồn năng lượng khổng lồ do tiểu khô lâu nuốt chửng âm hồn sinh ra liền đâm mạnh tới trong kinh mạch, tản mác rối loạn, không vận hành theo một lộ tuyến thống nhất nào cả, đâm tới mức Đường Phong đau muốn chết.



Đường Phong bây giờ không thể chờ được, muốn đem chúng nó hòa làm một, thống nhất điều động.



Trong Yên Liễu các, Tứ Nương và Bảo Nhi Mộng Nhi đang chơi đùa cùng Tiểu Manh Manh, không bị cuộc chiến hôm nay ảnh hưởng chút nào. lúc Đường Phong toàn thân đều là máu xông vào, Tần Tứ Nương nhanh tay lẹ mắt vội bịt kín mắt của Tiểu Manh Manh lại, sợ hãi nói:
- Ta nói có sai sao? Ta X, một người giết hai ngàn năm trăm người. cả lão Thang ta cũng không sánh được, Phong thiếu gia chẳng những là tai họa. mà còn là tai họa to bằng trời.



Sau lần đại chiến kia. tới ngày thứ hai Thang Phi Tiếu cùng hai vị Thiên giai của Thiên Tú đều tự mình tới chiến trường nơi cửa trước xem xét. ngay cả ba người bọn họ cũng bị tràng diện máu chảy thành sông kia dọa cho kinh hãi. Tới lúc này họ mới thật sự tin chuyện Đường Phong và Dịch Nhược Thần đã nói.



Mấy người này đương nhiên sẽ không tin chuyện Đường Phong chỉ khua môi múa mép mà khiến họ tự giết lẫn nhau, mồm mép của hắn mà lợi hại như vậy thật thì hắn đã là thiên hạ vô địch rồi. Nhất định là Đường Phong đã dùng thủ đoạn gì đó mà Dịch Nhược Thần không phát hiện được.



Vì vậy bọn họ đều nhất tề quay sang hỏi Bạch Tiểu Lại, dù sao cũng là người một nhà. Bạch Tiểu Lại cũng không thể gạt họ nên đã nói ra một phần sự thật chứ không nói toàn bộ. Cho nên mấy người Thang Phi Tiếu chỉ biết là đám người kia bị Đường Phong hạ độc, cụ thể là dùng loại độc gì thì không ai biết.



nhớ lại tràng cảnh nhìn thấy ngày đó, Thang Phi Tiếu cũng không nhịn được mà dựng tóc gáy, dù hắn thân là Thiên Sát Thần lúc xưa của Đại Tuyết cung. nhưng cũng chưa bao giờ giết qua một lúc hơn hai ngàn người thế này, hơn nữa còn giết sạch không còn mống nào. Phong thiếu gia chỉ mới mười lăm tuổi thôi! Cái gì mà Thiên Sát Thần. Địa Thí Thần chứ, trước mặt Phong thiếu gia này chẳng đáng xu nào.



Trường Giang sóng sau xô sóng trước! Thang Phi Tiếu bây giờ rất tâm đắc câu này.



- Huynh còn nói!



Tần Tứ Nương vươn tay ngọc ra nhéo lỗ tai của Thang Phi Tiếu, sau đó xoay mạnh.



Hai mắt Tiếu thúc ầng ậc nước. “Cạch” một tiếng, cửa phòng của Đường Phong đột nhiên mở ra. mấy người vẻ mặt chấn động, vội quay đầu lại nhìn, chi thấy Đường Phong đang quấn chiếc chăn, cả người tựa lên cửa. run rẫy vươn tay về phía này.



Bạch Tiểu Lại điểm nhẹ chân một cái liền vọt tới bên người Đường Phong. đỡ lấy hắn. khẩn trương hỏi han:



- A Phong, sao lại ra nông nỗi này?



Vẻ mặt của Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương cũng đầy vẻ ân cần, tuy mấy hôm nay thông qua việc lay động của cương khí trên người hắn mà đoán là hắn không sao, nhưng bộ dạng của hắn lúc này thật sự khiến người ta đau lòng.



Hình dung tiều tụy, mặt trắng bệch không còn chút máu. giống như một người thoi thóp sắp chết vậy.



Nhìn thấy bộ dạng Đường Phong thế này, hốc mắt Bạch Tiểu Lại liền phiếm hồng, trong lòng vô cùng đau đớn.



Đường Phong nhìn chằm chằm nửa cái đùi gà trên tay Thang Phi Tiếu, đôi mắt ngập nước lưu luyến dừng lại, sau đó dùng một loại ngữ khí hữu khí vô lực nói:



- Ta.... Đói sắp chết rồi!



Thang Phi Tiếu lập tức thở hắt ra:



- Còn biết đói là tốt rồi.