Vô Thường

Chương 122 : Tốt lành

Ngày đăng: 21:39 21/04/20


Có cảm giác chứng tỏ Đường Phong hiện tại cũng không có gì, chẳng qua là vì mười ngày qua không có gì vào bụng nên đói quá mà thôi.



Trên bàn ăn trong Yên Liễu Các đều ngồi kín chỗ, chẳng những có mấy người sống ở Yên Liễu Các, ngay cả năm vị Thiên Tú cao tầng hay tin cũng vội tới. Mười ngày này, Lâm Nhược Diên không biết đã khóc biết bao lần, mỗi lần tới xem Đường Phong, chưa nói cùng Bạch Tiểu Lại được mấy câu thì cả hai đã cùng nhau khóc lên, sau đó lại an ủi lẫn nhau, bây giờ rốt cuộc Đường Phong cũng đã xuất quan, gánh nặng trong lòng cũng vơi đi phần nào.



Trên bàn để đầy món ăn, ngoài trừ Đường Phong và Tiểu Manh Manh ra thì những người khác không ai động đũa. chỉ nhìn Đường Phong chăm chăm.



Đường Phong bây giờ giống như quỷ đói đầu thai vậy, chi lo vùi đầu ăn như gió cuốn mây tan, động tác vô cùng nhanh nhẹn. Tiểu Manh Manh bưng chén cơm trên tay, chớp chớp đôi mắt to nhìn Đường Phong, đôi đũa không ngừng vét những hạt cơm không tồn tại trong chén vào miệng mình.



Mười ngày không ăn gì, nếu Đường Phong không phải người tu luyện thì sớm đã chết đói rồi. Dù vậy nhưng Đường Phong cũng đói tới mức tay chân bủn rủn. nếu thời gian bế quan mà kéo dài thêm vài ngày nữa thì Đường Phong cũng không biết mình có thể chịu nổi hay không.



Lúc bế quan, hắn chỉ lo tu luyện và rèn luyện thân thể nên không có cảm giác đói bụng, chỉ khi chấm dứt việc tu luyện thì cái cảm giác đói quá mức này mới ào ào ập tới như thủy triều, thiếu chút nữa khiến Đường Phong ngất xỉu.



- ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn.



Bạch Tiểu Lại ngồi cạnh Đường Phong giúp hắn gắp thức ăn.



- Mau uống miếng canh!



Lâm Nhược Diên đau lòng đẩy nhẹ chén canh tới trước mặt Đường Phong, Đường Phong nhìn cũng không nhìn, bưng lên ngửa cổ uống một hơi đã cạn sạch, sau đó tiếp tục vùi đầu chiến đấu.



Cằm của Tiểu Manh Manh thiếu chút nữa rớt xuống bàn, mím môi nhìn đĩa sườn kho mình thích ăn nhất, vẻ mặt quẫn bách, sau đó vươn hai cánh tay nhỏ bé ra đẩy đìa sườn tới trước mặt Đường Phong.



- Manh Manh ngoan quá!



Đường Phong ngậm một họng thức ăn, ráng mỉm cười nhìn con bé,



- Manh Manh ăn đi.



Tiểu Manh Manh nuốt nước miếng, khó khăn nói:



- Manh Manh no rồi.



Thang Phi Tiếu ngồi một bên nói:



- Phong thiếu gia ngươi đừng ăn nữa. nhịn đói mười ngày rồi, giờ lại ăn một lúc nhiều như vậy thì cơ thể của ngươi sẽ không chịu nổi đâu.



- Ai nói vậy?



Đường Phong trừng Thang Phi Tiếu một cái:



- Thân thể của ta bây giờ rất tốt. không ai có thể hiểu rõ thân thể của ta hơn chính ta đâu.



Thang Phi Tiếu chẳng muốn nhiều lời cùng Đường Phong, sau đó âm thầm nháy mắt với hai nữ tử ngồi cạnh Đường Phong là Bạch Tiểu Lại và Lâm Nhược Diên, hai nàng vội giằng lấy chén cơm trên tay Đường Phong.



Đường Phong chép miệng vài cái tỏ vẻ chưa thỏa mãn.
Thiên Tú năm người lúc này mới cảm thấy nhẹ nhàng đôi chút. Lần này nhận được ân tình lớn như vậy từ Thang Phi Tiếu và Đường Phong, Thiên Tú thật sự không biết phải báo đáp thế nào. Mặc dù Khách khanh trưởng lão chỉ là một chức vụ có danh không phận, cũng không công khai với ngoại nhân, nhưng có thể điều động tất cả Thiên Tú. Có thể nói, nếu không phải vì tin tưởng Đường Phong và Thang Phi Tiếu thì mấy người Thiên Tú cũng sẽ không đưa ra quyết định này.



- Tốt lắm, hai vị trưởng lão.



Bạch Tố Y ngồi xuống,



- Bây giờ có thể nói ra cách nhìn của hai người được không? Rốt cuộc có nên tiếp nhận địa bàn của Cự Kiếm Môn hay không?



Đường Phong và Thang Phi Tiếu liếc nhau, lập tức ngạc nhiên, giờ mới hiểu hóa ra Bạch Tố Y vòng vo như vậy lại hỏi bọn họ vấn đề này.



Thang Phi Tiếu trầm tư một lát rồi nói:



- Ý kiến của ta là không tiếp thu!



- Tại sao?



Bạch Tố Y hỏi



Thang Phi Tiếu nói:



- Rất đơn giản. cao thủ của Thiên Tú quá ít. Thiên giải chỉ có hai người, không thể trấn an được tràng diện lớn như vậy, cho dù có tiếp thu thì sau này cũng bị những thế lực khác tới cướp, nếu ta đoán không lầm thì những thế lực xung quanh Cự Kiếm Môn đã bắt đầu tranh giành địa bàn của Cự Kiếm Môn rồi, đã không thể lưu được thì hà tất phải hao sức làm những chuyện dư thừa?



Bạch Tố Y chậm rãi gật đầu. lại nhìn về phía Đường Phong:



- Phong Nhi, ngươi thấy thế nào?



Đường Phong gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, tiết tấu thong thả:



- Sư thúc đã muốn hỏi thì Phong Nhi liền cả gan phát biểu ý kiến.



Trầm tư một lát rồi tiếp tục:



- Nếu ta đoán không lầm thì kì thực trong lòng của các vị sư thúc đều muốn tới tiếp thu. Vấn đề Tiếu thúc vừa nêu lên các vị sư thúc cũng đã sớm biết.



Lâm Nhược Diên mỉm cười:



- Sao lại nói vậy?



- bởi vì nếu không tiếp thu thì các người sẽ thấy rất đáng tiếc! Cự Kiếm Môn là do Thiên Tú đánh bại, vậy thì sản nghiệp chúng có được đương nhiên nên do Thiên Tú tới tiếp thu. Nhưng trên thực tế, khoảng cách giữa Thiên Tú và Cự Kiếm Môn quá xa, hơn nữa Thiên Tú cũng không có năng lực lớn như vậy. Mọi người nhìn thấy lợi ích nên thuộc về mình lại bị kẻ khác chia năm xẻ bảy, tự nhiên sẽ thấy đáng tiếc, trong lòng không thoải mái. Rất muốn tới nói cho bọn người kia biết, các ngươi không được đoạt, những thứ này đều là của Thiên Tú, nhưng lại lực bất tòng tâm.



Bạch Tố Y cười khổ một tiếng:



- Nói trúng rồi!