Vô Thường

Chương 1236 : Tối hậu thư của chiến cuồng

Ngày đăng: 21:50 21/04/20


- Không chết được.



Đường Phong vừa mới tốt hơn một chút, trong mắt lại toát lên thần sắc ác độc, ngữ khí cứng rắn, bày ra bộ dáng không được lại gần, còn không ngừng kéo tam nữ sát người.



- Vậy là tốt rồi.



Ánh mắt của Chiến Cuồng tinh tường cỡ nào, chút mờ ám này của Đường Phong làm sao hắn không nhìn thấy? Nguyên nhân chính là vì thấy được nên Chiến Cuồng mới cảm thấy thỏa mãn.



- Đời người, có thể cùng người thương đồng sinh đồng tử, cùng chung hoạn nạn, cũng có thể coi như một chuyện tốt, tiểu hữu nói sao?



- Còn muốn nói cái gì? Thiếu gia mấy ngày trước không phải đã từng cảm tạ ngươi rồi sao?



Đường Phong tà tà bễ nghễ nhìn Chiến Cuồng.



- Đúng đúng đúng.



Chiến Cuồng không cười nổi.



- Thực ra lão phu mặt dày rồi.



- Uhm, xác thực là như vậy!



Đường Phong không một chút khách khí gật đầu.



Chiến Cuồng cũng không giận, chỉnh chỉnh sắc mặt:



- Tiểu hữu cũng biết lão phu muốn cái gì. Lão phu có thể đảm bảo với ngươi, chỉ cần ngươi thỏa mãn yêu cầu của lão phu, ta lập tức thả ngươi và ba vị cô nương đây rời đi, đồng thời sau này tuyệt đối không tìm các ngươi gây phiền phức.



- Ta giết Chiến Vô Song, ngươi cũng không thèm để ý.



Đường Phong cười lạnh một tiếng.



- Lão phu chỉ nói ta không tìm tiểu hữu gây phiền phức, Vô Song chết, tự nhiên sẽ có người thay nó báo thù! Đến lúc đó tiểu hữu có thể đáp lại hay không, vậy phải nhìn bản lĩnh của tiểu hữu rồi.
Rốt cuộc vẫn là lão thành tinh a, trước khi đi còn muốn thử một phen, nếu như vừa rồi chính mình hơi có chút dị động, vậy thì kế hoạch trước đó coi như đi tong rồi, may mà chính mình đủ trấn định, lúc này mới không để lộ chân ngựa.



Chỉ là… Lần này coi như Chiến Cuồng tới hạ tối hậu thư rồi, lần hắn tới tiếp theo, nếu như chính mình không giao thứ hắn muốn ra, sợ rằng sẽ có phiền toái rất lớn.



- Đường Phong, chàng không sao chứ?



Tiêu Thiên Tuyết khẩn trương hỏi một tiếng.



Đường Phong trừng mắt, lúc này Tiêu Thiên Tuyết mới oán trách hô một lần nữa:



- Phu quân, chàng không sao chứ?



- Không có việc gì.



Đường Phong xua xua tay, một lòng một dạ suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ.



Bản thân có Sơn Hà Đồ, an nguy của tam nữ không cần phải suy nghĩ, chỉ cần để các nàng tiến vào trong Sơn Hà Đồ là giải quyết xong.



Thế nhưng chính mình thoát khỏi Chiến gia như thế nào đây? Có Chiến Cuồng tọa trấn, việc này rất khó.



Sau khi Chiến Cuồng rời đi không tới nửa canh giờ, bên trong địa lao bắt đầu náo nhiệt.



Một chiếc giường thơm thật lớn vô cùng được người khiêng vào, bởi vì chiếc giường quá lớn, còn phải tháo thành từng phần nhỏ mới có thể đưa vào trong, sau đó tiếp tục lắp ghép.



Trên giường thơm có ga trải màu tím nhạt, trên giường có chăn đệm mềm mại, gối đầu thơm ngào nhạt, có thể nói cái gì cần đều có.



Đám hạ nhân Chiến gia rất bận rộn dọn dẹp qua địa lao, không tốn bao nhiêu thời gian đã trang trí địa lao âm u ẩm ướt trở thành một gian phòng ngủ đẹp đẽ xa hoa.



Lập tức có người đưa lên sơn hào hải vị, bày ra một bàn mỹ yến.



Bận rộn hoàn tất, lúc này đám hạ nhân Chiến gia mới cung kính rời khỏi.