Vô Thường

Chương 138 : Cách không đoạt mệnh, cuồng đao tảo thiên quân (thượng)

Ngày đăng: 21:39 21/04/20


những lời của Bạch Đế thành và Thiên Công Sơn Trang mặc dù có vẻ khá bá đạo vô sỉ, nhưng đây cũng là chỗ tốt của kẻ mạnh! Bọn họ có tư cách bá đạo, có tư cách vô sỉ! Nếu muốn không quản những gì bọn họ nói thì cũng được, trước tiên cứ gia tăng thực lực, lần sau đổi lại chính là mình đi uy hiếp bọn họ.



Hơn nữa mấy người cao thủ bên Bạch Đế thành và Thiên Công Sơn Trang cũng không ngăn cản ba người bọn họ đoạt Thần binh, chẳng qua chi ngăn không cho bọn họ đứng về phe của Đại Tuyết cung, như vậy cũng coi như có lòng rồi, chẳng qua là thủ đoạn ti tiện một chút mà thôi.



Hai thế lực lớn cũng đã nói vậy, ba người Trần Vô Xá làm sao dám bước tiếp? Sau lưng mỗi người bọn họ đều tồn tại một tông môn không kém gì Thiên Tú tông. Chi vì một tranh chấp nhỏ nhất thời mà liên lụy tới tông môn thì không đáng, sau khi ba người Trần Vô Xá dừng lại, Tiếu Nhất Diệp lại chậm rãi mở miệng nói:



- Nếu ba vị không bước sang đây thì sau này tông môn của ba vị vĩnh viễn là kẻ thù của Đại Tuyết cung ta!



Mọi người biến sắc, sắc mặt của ba người Trần Vô Xá còn khó coi hơn nữa.



những lời này của Tiếu Nhất Diệp tuy cũng giống như những lời Hàn Đông đã nói, nhưng trước khác sau khác, những lời này còn vô sỉ và bá đạo hơn cả khi nãy! Giống như cố ý giẫm một cước lên chân của Bạch Đế thành vậy.



- Các ngươi đừng nên khinh người quá đáng!



Trần Vô Xá tức giận quát lên một tiếng, con thỏ tức giận còn biết cắn người. huống chi ba người bọn họ cũng là cao thủ Thiên giai trung phẩm.



Bước một bước thì trở thành kẻ thù của thế lực này, lui một bước cũng sẽ thành kẻ thù của thế lực kia, làm sao thì cũng đắc tội với kẻ khác. Bọn họ hoàn toàn bị kẹt ở giữa.



Hơn nữa sức uy hiếp của Đại Tuyết cung rất kinh khủng. Bạch Đế thành và Thiên Công Sơn Trang vẫn khá hơn. làm việc gì cũng quang minh chính đại, nhưng Đại Tuyết cung bọn chúng là loại người nào chứ? Một đám sát thủ giết người không chớp mắt! Bị một đám người như vậy âm thầm nhìn ngó thì sau này còn có ngày yên ổn sao?



Tiếu Nhất Diệp cười khặc khặc, lộ ra vẻ cực kỳ vui sướng:



- Nếu không mau đi qua đây thì ta sẽ giết người ngay lập tức! Các ngươi đã chọn trở thành kẻ thù của ta thì ta đương nhiên không thể lưu các ngươi lại!



Tiếu Nhất Diệp vừa nói xong liền chậm rãi điều động cương khí.



Trong nháy mắt. một cỗ áp lực lạnh như băng từ trên trời giáng xuống, đây không phải lạnh đơn thuần, mà là một loại cảm giác u ám lạnh như băng, ngay lúc cảm nhận được cỗ khí thế khiến người khác dựng cả tóc gáy này đột nhiên giáng xuống, tóc gáy của Đường Phong cũng dựng hết lên, giống như có một con rắn lớn bằng bãng quấn trên người mình, hơn nữa con rắn này còn không ngừng thè lưỡi ra liếm khắp người mình.



Tiếu Nhất Diệp cũng không có nhằm vào Đường Phong, mục tiêu của hắn chính là ba người Trần Vô Xá. trên mặt cười híp mắt. nhưng sát khí lại sục sôi.



Ba người Trần Vô Xá siết chặt song quyền, nghiến răng nghiến lợi, trán nổi gân xanh, đều nói sĩ khả sát. bất khả nhục, Tiếu Nhất Diệp làm như vậy rõ ràng là muốn vũ nhục ba người bọn họ, trong lòng mỗi người đều nhảy lên một cỗ nhiệt huyết, hận không thể xông lên đánh Tiếu Nhất Diệp bỏ ra đất mới hả dạ.



Nhưng một chút tinh táo sau cũng đã ngăn lại nỗi xúc động của họ, bọn họ cũng tự biết ba người bọn họ không phải đối thủ của Tiếu Nhất Diệp, huống hồ gì, đây cũng không phải nơi thích hợp để đánh nhau. Nếu thật sự động thủ, không đợi Tiếu Nhất Diệp thu thập mình thì người của Bạch Đế thành và Thiên Công sơn trang đã ném cả ba ngươi bọn mình ra ngoài rồi.



Hít vào một hơi thật sâu, cưỡng chế con giận trong lòng, ba người Trần Vô Xá. Tương Tinh Hồn và Trương Nhược Hư phảng phất như có được một lệnh thống nhất vậy, xoay ngời phóng đi, cũng không quay đầu nhìn lại nơi này nữa.
Cường ảnh khổng lồ của Cách không thủ bay loạn khắp nơi, đao quang kéo dài mấy trượng tùy ý rơi xuống, hai người cảm thấy vô cùng thống khoái, phảng phất như đã quay lại những ngày hai huynh đệ kề vai chiến đấu cùng nhau khi xưa, lưỡi đao không ngừng uống máu, khiến người ta lưu luyến nhớ về những ngày đã xa.



Bốn thanh trường kiếm đánh tới từ bên hông của Thang Phi Tiếu, Tần Tứ Nương vung Viêm Nhật lên, ngọn lửa bùng lên, đỡ một kiếm của Dương Xuân, cùng lúc đó, một thanh thái đao của Đoạn Thất Xích cản lại cùng lúc hai thanh trường kiếm của Hạ Thời Vũ và Hàn Đông, đao quang bức nhân, đao khí lạnh thấu xương, lấy một địch hai, hiển thị rõ khí phách.



chưởng phong của Thang Phi Tiếu đánh bật trường kiếm của Thu Dịch Túy, cách không kình khí vừa ra, liền đánh cho Thu Dịch Túy lùi lại ba bước.



công kích của Tứ quý thành chủ nháy mắt đã tiêu tán.



Thang Phi Tiếu cũng không quay đầu lại, thân người vừa chuyển, dạp về phía sau hai cái,kình phong như thực chất đã khiến núi đá nứt ra hai cái khe thật sâu, trong nháy mắt cát bay đã cuốn, bụi đất tràn ngập, Kính Hoa Thủy Nguyệt hai vị trưởng lão đang muốn đưa tay bắt lấy thất thải thần binh liền vội vàng lùi về sau hai bước.



- Ha ha, lão tử cho các ngươi đoạt!



Thang Phi Tiếu cười lớn một tiếng, đá một cước vào trên thất thải thần binh, Thần binh bị cả đám người thèm muốn cư nhiên lại bị Thang Phi Tiếu đá bay ra ngoài, bay thẳng về phía giữa ngực Tiếu Nhất Diệp.



Lâu Mãn Kinh lại mừng rỡ lần nữa, hắn hoàn toàn không ngờ Thang Phi Tiếu lại tốt bụng như vậy, chắp tay đưa thất thải thần binh tới, đang lúc hắn vung nửa đoạn trường tiên ra muốn cuốn lấy Thần binh về thì Tiếu Nhất Diệp lại đưa tay ra, cái tay kia lại mềm nhũn như không có xương vậy , thế nhưng Tiếu Nhất Diệp chỉ phất nhẹ một cái, thất thải Thần binh đang bay tới lại dội ngược trở về, trường tiên của mình vung ra lại cuốn vào khoảng không.



- Tiếu Nhất Diệp!



Lâu Mãn Kinh nhìn bảo bối đã ở ngay trước mặt cứ thế bay đi, không khỏi tức giận, nhịn không được hét lên một tiếng.



Tiếu Nhất Diệp lạnh lùng nghiêng đầu sang nơi hác liếc hắn một cái, nheo mắt cười hỏi:



- Có ý kiến?



Thần sắc trên mặt Lâu Mãn Kinh liền biến đổi, mặc dù rất tức giận, nhưng cũng không dám nói gì nữa.



Trừ ba người Thang Phi Tiếu và Tiếu Nhất Diệp, tâm thần của những người còn lại đều chia ra một nửa đặt trên thanh Thần binh này, nhìn thấy cảnh này, Hạ thành chủ và Đông thành chủ trong Tứ Quý thành chủ liền dốc toàn lực phi lên không trung, muốn bắt lấy Thần binh, hai người còn lại chịu trách nhiệm kềm chân, không cho đối thủ di chuyển.



Thủy nguyệt cũng xông lên cùng lúc, Kính Hoa trưởng lão ở lại bên dưới.



Thang Phi Tiếu tự nhiên không cam lòng yếu thế, giẫm mạnh chân lên đất một cái liền bắn ra ngoài như một mũi tên rời cung.



Bốn người bay lên còn chưa kịp tới gần Thần binh, cũng đã tự kềm chế lẫn nhau lại rồi, tình tình chiến đấu vô cùng kịch liệt, mỗi người cơ hồ đều dốc hết bản lĩnh của mình ra, cương khí bất đồng thuộc tính va chạm kịch liệt với nhau, lan tràn ra xung quanh.