Vô Thường

Chương 152 : Nhận chủ (thượng)

Ngày đăng: 21:39 21/04/20


Khi mới bắt đầu, sắc mặt Linh Khiếp Nhan dĩ nhiên không được tốt cho lắm, thường thường không nói được vài câu liền bắt đầu làm loạn, bày ra tính tình của một tiểu công chúa, ỷ vào ngoại hình giống như một đứa trẻ của mình mà giở một chút thủ đoạn vô lại với Đường Phong. Nhưng Đường Phong miễn dịch với mấy thủ đoạn của nàng, sau vài lần không hiệu quả, Linh Khiếp Nhan cũng rất sáng suốt không sử dụng những thủ đoạn này nữa.



Dân dần, thời gian tâm thần Đường Phong tiến vào trong nội giáp, Linh Khiếp Nhan rõ ràng là đang chờ mong hắn đến, sau khi thấy hắn cũng rất vui vẻ, sau khi hắn rời đi nàng lại có chút tiu nghỉu, vẻ mặt cô đơn, nhưng cũng không hề mở miệng giữ hắn lại.



Đường Phong kể chuyện xưa cho nàng nghe, kể cho nàng về một chiếc xe có bốn bánh chạy còn nhanh hơn Thiên Giai cao thủ, một phi cơ bằng sắt bay cao hơn cả lão ưng, một cái TV hình vuông có thể chứa ngàn vạn người, diễn giải ngàn vạn sự việc, một đầu đạn hạt nhân có thể hủy diệt mấy tòa thành thị.



Mặc dù kiếp trước Đường Phong vẫn luôn ở trong Đường Môn, nhưng khi đó là thời đại tiến bộ, hắn nằm trên giường cũng có thể xem không ít thứ trên TV, đối với những thứ này tự nhiện đều biết đến.



những thứ này đều huyền diệu khó giải thích, hù dọa Linh Khiếp Nhan vô cùng sửng sốt, mặc dù nàng không tin nhưng rất chăm chú lắng nghe. Lúc nghe Đường Phong kể cố sự, hai con mắt nàng trợn lớn, miệng há tới mức không ngậm lại được.



Cùng chỉ có những lúc như thế này Linh Khiếp Nhan mới chân chính giống một cô bé, một cô bé đơn thuần không hiểu thế sự.



những ngày gần đây, Đường Phong kể cho Linh Khiếp Nhan nghe câu chuyện Hải Loa Cô Nương, dĩ nhiên, Đường Phong thêm bớt vô số tình tiết với dụng ý riêng. Hải Loa Cô Nương vì một người mình thích mà không ngại cực khổ, câm lặng cho đi hình tượng của mình, sau khi bị Đường Phong thêm dầu thêm mỡ, cái hình tượng này lại càng thêm mỹ miều.



Hải Loa Cô Nương thiện lương rất rõ ràng đã đả động Linh Khiếp Nhan, mỗi khi nghe Đường Phong kể đến chỗ ốc biển bị ác bá đoạt đi, nàng đều lôi kéo cánh tay Đường Phong, chớp chớp đôi mắt long lanh như nước ngó chừng Đường Phong, vẻ mặt nếu ngươi không lấy ốc biển trở về ta chết cho ngươi xem.



Đường Phong chia câu chuyện này thành rất nhiều đoạn, mỗi ngày đều kể một đoạn ngắn, mỗi ngày chỉ có một đoạn, làm Linh Khiếp Nhan chờ sốt ruột muốn chết.



Trong núi không có năm tháng, Đường Phong không có ý nhớ xem mình đã ở đây bao lâu, nhưng kể từ khi mình tỉnh lại ít nhất cũng đã qua hai mươi ngày.



Cộng thêm thời gian hao phí lúc trước, nói cách khác, mình đã ở trong Khúc Đình Sơn hơn một tháng rồi. Thời gian dài như vậy chưa trở về, cô cô nhất định sẽ rất lo lắng.



Cho nên Đường Phong quyết định ngừa bài với Linh Khiếp Nhan, hôm nay cũng là một đoạn cuối cùng của câu chuyện Hải Loa Cô Nương, sau khi kể xong sẽ không có thêm câu chuyện nào nữa. Nếu như Linh Khiếp Nhan nguyện ý nhận mình làm chủ nhân đương nhiên là một chuyện vô cùng tốt, nhưng nếu nàng vẫn không nguyện ý, vậy chỉ có thể nhốt nàng vào trong Mị ảnh không gian, chờ tới khi thực lực của mình tăng lên rồi tính tiếp.



vẫn như bao lần tiến vào không gian nội giáp trước kia, trong thế giới tuyết trắng, rất nhanh Đường Phong nhìn thấy thân ảnh của Linh Khiếp Nhan. Nàng đang đứng cách cánh cửa không xa, hai cánh tay nhỏ bé mở ra, trên người vẫn là bộ cung trang màu xanh nhạt đó, tay áo rộng thùng thình hoàn toàn phủ kín cánh tay, mái tóc đen nhánh xõa dài tới mắt cá chân, tùy tiện buộc hờ đằng sau gáy, thoạt nhìn rất linh động.



Lúc này đang giẫm lên một bờ tưởng thẳng tắp không tồn tại, từ từ giơ chân lên, sau đó bước xuống, mỗi lần bước một bước, trong miệng cũng sẽ đếm một số.



Lúc Đường Phong tiến vào, vừa đúng lúc nghe nàng đếm tới chín trăn tám mươi tám.



- Dang làm gì vậy?



Đường Phong đi tới nghi ngờ hỏi.



Linh Khiếp Nhan chưa trả lời hắn mà đứng nguyên tại chỗ mỉm cười, vẻ mặt như vừa trút được một gánh nặng nào đó:



- ngươi thắng!



- Cái gì mà ta thắng?



- Vừa rồi, ta tự nói với mình, nếu ngươi vào đây trước khi ta đếm tới một ngàn thì ta sẽ nhận ngươi làm chủ nhân! Hiện giờ ta mới đếm tới chín trăm tám mươi tám cho nên... .ngươi thắng!



- Thật sao?



Đường Phong vui mừng quá đỗi hỏi.



Tiếp xúc thời gian dài như vậy, thi triển thủ đoạn dụ dỗ lâu như vậy, rốt cuộc



lúc này đã có thành quả. Đường Phong sao có thể không vui chứ?



- Cho tới bây giờ ta cũng không thể tưởng tượng được, mình lại có thể nhận một thiếu niên Hoàng giai thượng phẩm làm chủ nhân!




Đường Phong lập tức rút ngón tay ra, thân thể mình bây giờ là do lực lượng tinh thần hóa thành, cắn bị thương cũng không thấy máu, nhưng so sánh với chảy máu còn phiền toái hơn nhiều.



Bất quá Linh Khiếp Nhan cũng khống chế lực đạo nên mặc dù Đường Phong cảm thấy đau đớn nhưng cũng không có gì đáng ngại.



Linh Khiếp Nhan chép chép cái miềng nhỏ nhắn, cái lưỡi nhỏ xinh còn liếm một cái trên khóe miệng, tỏ vẻ vẫn còn chưa đủ nói:



- Mùi vị của ngươi so với mấy cái âm hồn ngu ngốc kia ngon hơn nhiều!



Đường Phong dở khóc dở cười hỏi:



- Rốt cuộc ngươi đang làm cái gì?



- Nhận chủ đó!



Linh Khiếp Nhan nghiêng cái đầu nhỏ nhắn nói.



- Khắc ấn ký của ngươi vào bên trong người ta, từ nay về sau ngươi đã trở thành chủ nhân của ta rồi, trừ phi ngươi chết đi thì ấn ký mới biến mất!



- Vậy bây giờ thì sao? Có phải bây giờ ta đã là chủ nhân của ngươi?



Đối với chuyện nhận chủ này Đường Phong một chữ cũng không biết, hắn còn tưởng rằng song phương chỉ cần ước định bằng miệng là được!



- Đúng!



Linh Khiếp Nhan rất nhu thuận gật gật đầu.



Đường Phong lập tức lộ ra dáng vẻ xấu xa, khinh bạc nói:



- Kêu một tiếng chủ nhân cho sướng lỗ tai cái nào!



Linh Khiếp Nhan hung hăng lườm hắn một cái:



- Nhân gia còn lâu mới gọi cái chữ ghê tởm đó!



- Tạo phản à?



Đường Phong hung thần ác sát.



- Vậy ngươi muốn gọi ta là gì?



Linh Khiếp Nhan nghĩ chốc lát rồi nói:



- Kỳ thật thì ta lớn hơn ngươi rất nhiều, ta gọi ngươi A Phong là được rồi!



nghe vậy, Đường Phong sửng sốt, đã rất nhiều ngày hắn không nghe thấy có người gọi hắn như thế rồi, tới bây giờ chỉ có Bạch Tiểu Lại mới gọi mình là A Phong, nhớ tới Bạch Tiểu Lại, thần sắc Đường Phong lại trở nên phiền muộn.



đã qua thời gian lâu như vậy, Lại tỷ hẳn là đã trở lại Bạch Đế Thành rồi. Không biết hiện tại nàng ra sao, hai năm, mặc dù chỉ là thời gian ước định, nhưng mình cũng phải tận lực lớn lên trong thời gian hai năm này.



Bản thân không thể mãi mãi để người khác che chở, thân là nam nhân phải có năng lực bảo vệ nữ nhân mình thích, đây cũng là nguyên nhân khiến Đường Phong lúc đầu không ép buộc Bạch Tiểu Lại ở lại. Bản thân không có năng lực bảo vệ nàng còn trói buộc nàng ở bên cạnh làm gì?