Vô Thường

Chương 173 : Một mình chiến thiên giai (thượng)

Ngày đăng: 21:40 21/04/20


Chỉ gầm lên một tiếng và làm vài động tác đã có thể khiến thú trung chi vương đứng im tại chỗ, mọi người nghe tận tai, thấy tận mắt, nếu đây không phải vô thượng âm công bí pháp nào đó thì có thể là cái gì?



Chỉ gầm lên một tiếng, thật đúng là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, đủ khiến cả đám Thiên giai cao thủ này phải tự ti muốn chết.



Đường Phong quệt miệng, chuyện như vậy đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận:



- Ta dĩ nhiên không có tu luyện qua bí quyết gì cả, hơn nữa. cho dù ta có tu luyện đi nữa thì lấy cảnh giới Huyền giai hạ phẩm của ta thì có thể khiến một con linh thú cấp sáu dừng lại sao?



- Nhưng là...



Dương Xuân cùng mơ hồ, hắn hiện tại rất muốn biết rốt cuộc là Đường Phong đã dùng thủ đoạn gì để khiến những linh thú kia làm vậy.



Nếu như thiếu niên này thật sự có khả năng hiệu lệnh cho mấy ngàn linh thú, vậy thì Bạch Đế thành chỉ có hai lựa chọn, hoặc là chiêu dụ hắn. hoặc là giết chết hắn! Nếu như ngày sau hắn trở mặt thì cho dù là Bạch Đế thành cũng không có cách nào ngăn cản đợt tiến công của mấy ngàn linh thú dũng mãnh thế này.



- Không có nhưng nhị gì cả.



Đường Phong khoát tay, hắn đương nhiên biết chuyện hôm nay khiến những người này rung động thế nào, nếu như thật sự không có lời giải thích đàng hoàng thì sau này mình nhất định sẽ gặp phiền phức.



- Có phải các người muốn biết nguyên nhân hay không?



Cả đám người nghiêm mặt gật đầu.



- Ta hơi khát!



Đường Phong nói.



Thu Dịch Túy lấy bầu nước bên hông của mình đưa tới trước mặt Đường Phong.



- Cám ơn.



Đường Phong nhận lấy bầu nước, uống một ngụm lớn lấy tinh thần rồi mới chậm rãi kể:



- Thật ra đây chỉ là một hiểu lầm lớn. thiếu gia ta cũng bị hù chết!



Vừa nói, chân của Đường Phong lại không ngăn được run rẩy, trên mặt cố gắng bình tĩnh nói:



- Ta đốt lửa trong Khúc Đình sơn. không cẩn thận làm cháy rừng. Kết quả là làm bỏng một tiểu linh thú vừa ra đời, ta thấy nó đáng thương nên băng bó cho nó.



- ngươi không biết là không thể đốt lửa ở nơi sinh sống của linh thú à? Rất dễ chọc giận mấy linh thú đó.



Hạ Thời Vũ đứng bên cạnh dạy dỗ. Bất quá người ta dù sao cũng chỉ là một thiếu niên, không có kinh nghiệm này thì cũng không có gì đáng trách.



- Tới lúc ta biết thì đã muộn rồi.



Vẻ mặt Đường Phong như đưa đám. tiếp tục nói:



- Linh thú con mà ta cứu ta được lại chính là một con sói nhỏ. Cũng tại ta nổi lòng tham, thấy nó dễ nhìn nên muốn mang về tự mình nuôi nấng, thật không ngờ tới lại gây ra chuyện lớn thế này, đã khiến mọi người sợ hãi rồi.
- Ta nói gì bây giờ? Chuyện cũng đã tới mức này, những lời ta nói còn có tác dụng gì chứ?



Hạ Thì Vũ đứng bên cạnh cùng khẽ thở dài một hơi, trận chiến hôm nay, Hàn Đông dù có thắng cũng không vẻ vang gì, nhưng nếu bị thua thì đúng là thành trò cười lớn..



Hàn Đông nhìn Đường Phong rồi mở miệng nói:



- Ta còn có một điều kiện!



- Nói đi!



- Sau khi ngươi thua thì nên ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của bọn ta.



Hắn nói những lời này vô cùng tự tin, cứ như thể Đường Phong thật sự sẽ thua vậy.



Đường Phong cười nhạt một tiếng:



- Nếu ta thật sự thua thì các ngươi hỏi cái gì ta cũng trả lời cái đó. Nhưng nếu ngươi thua thì phải lập tức rời khỏi Thiên Tú!



- Rất tốt!



Hàn Đông hài lòng gật gật đầu, lần này tới Thiên Tú chính là vì tìm hắn hỏi chuyện Thần Binh.



Hiện tại đã có đáp án này nên Hàn Đông tự nhiên rất hài lòng.



Cả đám người liền lùi ra xa một chút, Thang Phi Tiếu đứng đó không xa hét lên:



- Hàn Đông ngươi cũng đừng quên mình hiện tại chẳng qua là Hoàng giai thượng phẩm! Nếu dám phá vỡ quy tắc thì lão tự lập tức xông lên đánh ngươi một trận!



Hàn Đông chậm rãi rũ bội kiếm bên hông mình ra, ngưng thần nhìn Đường Phong nói:



- ngươi không dùng vũ khí sao?



Đường Phong lắc đầu. siết chặt quả đấm:



- Đây chính là vũ khí của ta!



Hắn cũng không muốn dùng ám khí trong tay, Thiên binh chùy thủ và cương binh nhuyễn kiếm trong Mị ảnh không gian cũng không tiện lấy ra lúc này, huống chi muốn giáo huấn Hàn Đông trút giận cho cô cô, tự nhiên là nên trục tiếp dùng quyền.



Hàn Đông nghe vậy liền vung tay ném bội kiếm của mình ra ngoài:



- đã như vậy, chúng ta dùng quyền đi, miễn cho có người nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ.



Trong nháy mắt khi Hàn Đông mở miệng vứt, Đường Phong liền vọt tới. Hắn có thể làm như vậy, bởi vì hắn chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, có thể vô lại, có thể xuất thủ trước tiên lấy được tiên cơ.



Trận chiến này, sẽ phải hoàn toàn trông cậy vào chính mình, không phải cứ cuồng ẩu Hàn Đông là được, phải cuồng ẩu Hàn Đông trong khi vẫn giấu được thực lực thật sự.