Vô Thường

Chương 235 : Diêm thành (thượng)

Ngày đăng: 21:40 21/04/20


Thực lực của người đàn bà kia là gì hắn không nhìn ra được, bởi vì cảnh giới của nàng cao hơn so với hắn rất nhiều. Hơn nữa một kích của nàng đánh về phía mình chủ yếu là sử dụng lực lượng cương tâm, cho nên cũng không nào suy đoán được cảnh giới của nàng dựa vào trình đồ nồng nặc của cương khí.



Bất quá lực lượng cương tâm của nàng thật là kỳ quái, lại có thể biến nước biển thành tinh thạch màu đỏ, xem ra thiên hạ thật là to lớn, không gì không thể a .



Nếu không phải rời khỏi Thiên Tú, bản thân mình làm sao có thể thấy được loại cương tâm này.



Lại nói, nữ nhân này rất ác độc, chẳng quả lúc đó mình vô tình nhìn thấy thân thể nàng, hơn nữa vị trí trọng yếu đều bị áo quần che lại, vậy mà nàng lại muốn giết mình. Đúng là độc nhất lòng dạ đàn bà, lời này quả thật là chí lý.



Đường Phong chờ thật lâu, xác định chắc chắn đối phương không đuổi tới trong lòng mới thanh tĩnh lại.



Quay đầu nhìn một chút, ma xui quỷ khiến mình lại chạy tới phụ cận Diêm Thành, dù sao cũng đã đến đây rồi, không vội đi vào Ô Long Bảo, vào trong thành xem một chút.



Quyết định chủ ý, Đường Phong đứng dậy đi về phía Diêm Thành.



Nhìn từ xa, kích thước của Diêm Thành không hề thua kém so với Tĩnh An Thành, tưởng thành khí thế hoành tráng, nhưng khi đi lại gần, nhìn tòa thành này lại có một chút cảm giác tan hoang, bên trên cánh cổng thành loan lổ không trọn vẹn là hai chữ to: “Diêm Thành!”



Hai chữ này đã qua bao nhiêu năm tháng không tu sửa, bên trên hiện đầu dấu vết năm tháng phơi sương tắm gió, làm cho cả Diêm Thành đều nhiễm một loại khí tức cổ xưa tang thương. tưởng thành không trọn vẹn đông thiếu một khối, tây vỡ một khối, dường như đã trải qua sự tẩy lễ của chiến hỏa, sông hào bảo vệ ngoài thành không phải không có, nhưng nước trong con hào này lại mang một màu xanh lè, còn phát tán ra xú khí làm cho người ta ác cảm.



Làm cho Đường Phong rất kỳ quái, từ bên ngoài cổng thành nhìn vào trong cũng không thấy bao nhiêu người. Tĩnh An Thành không giống như vậy, mỗi thời mỗi khắc đều ồn ào tiếng một đám người hối hả rao bán qua lại, người này nối tiếp người kia, liên miên không dứt, giống như bầy ngựa chạy qua sông, đếm hoài không hết. Nhìn từ ngoài cổng Diêm Thành vào bên trong, trên đường phố chẳng những không có người đi đường, ngay cả người làm ăn bán hàng rong cũng không có một người nào, không khí trầm lặng vô cùng.



- Đúng là một thành thị kỳ quái!



Đường Phong chép chép miệng, sải bước tiến vào trong thành.



Đi vào bên trong Diêm Thành, nhìn xung quanh một chút, trong nháy mắt Đường Phong há to miệng, bởi vì cảnh tượng trước mắt và những gì mình đã tưởng tượng thật sự chênh lệch quá lớn.



Mặc dù nhìn từ bên ngoài, thành trì này có chút tiêu điều, có rất ít nhân khí, nhưng sau khi vào thành, Đường Phong phát hiện đâu phải chỉ là ít nhân khí, đây chính là rách nát không chịu nổi, tiêu điều chí cực, nói là quỷ thành cũng không quá đáng.



Hai bên đường phố đều là tường xiêu vách đổ, phòng ốc toàn bộ đều sập xệ, không có một gian nào hoàn hảo. Hơn nữa khắp nơi đều có dấu vết của những cuộc chiến đấu kịch liệt lưu lại, thậm chí trong mấy gian phòng ốc còn có vết máu khô đã lâu, ngay cả trên đường cũng có vô số vết máu loang lổ.



Mới nhìn Đường Phong còn tưởng rằng thời gian gần đây tòa thành này bị đám thổ phỉ nào đó cướp bóc sạch sẽ, nhưng sau khi xem xét cẩn thận một phen, Đường Phong nhận ra những vết máu trong phòng ốc và trên đường cũng không phải mới xuất hiện, có vết máu khô đã lâu, có vết lại rất mới. những dấu vết chiến đấu kia cũng vậy, cảm giác giống như ở trong tòa thành trì này không lúc nào là không có sinh tử chiến đấu, từ mấy năm trước, thậm chí mười mấy năm trước vẫn có người chiến đấu cho tới tận bây giờ.



Đường Phong càng nhìn trong lòng lại càng nghi ngờ, càng nhìn càng không nghĩ ra. Đây không phải là một tòa thành trì sao? Sao lại biến thành bộ dạng này? Chẳng lẽ phụ cận không có thế lực nào để ý tới tòa thành này mà đến đây cải tạo một chút.



Đi cả ba con đường Đường Phong cùng chưa gặp được một người sống nào, nhưng tử thi thì thấy đến mấy cái, tình trạng của những tử thi đó có chút thê thảm, có bị phân thây, có bị giết bằng thuốc độc, theo Đường Phong quan sát, những tử thi này, cái sớm nhất cũng đã hai tháng, trên thi thể đầy giòi bọ, cơ hồ chỉ còn lại xương, cũng có tử thi mới chỉ chết cách đây mấy ngày.



- Đây rốt cục là thành thị gì vậy?



Đường Phong không nhịn được cười khổ một tiếng, nơi mà Tiếu thúc và Đoạn thúc đề cử cho mình tại sao lại như thế này?


Mắt chắc sẽ thấy máu lão ăn mày tại chỗ, nhưng chuyện tình phát sinh lại khiến mọi người kinh ngạc.



không đợi hai thanh vũ khí đâm lên người, thân ảnh lão ăn mày đột nhiên trở nên mơ hồ, sau một hắn, hắn đã ở sau lưng một người, nụ cười đắc ý trên mặt, trên thay là một tay chùy thủy, hung hăng đâm cổ người kia.



Một tiếng xương gãy cùng vũ khí ma sát vang lên, máu tươi bắn ra.



Đường Phong híp mắt quan sát, hắn hoàn toàn không nghĩ, cái lão ăn mày này có thực lực cường đại như vậy, không, thực lực của hắn không được, chỉ là một Huyền giai. Hắn vừa động thủ, cương khí trên người hắn không thể đánh lừa được cảm giác của Đường Phong, nhưng khoảnh khắc hắn tuôn ra đó, đã vượt xa tiêu chuẩn Huyền giai rất nhiều, thậm chí so với mình toàn lực bạo phát không thua bao nhiêu!



Nhưng điều này sao có thể? Mình là vì dùng năng lượng khổng lồ rèn luyện thân thể nên mới có lực này, mà cái lão ăn mày này gầy như que củi, thì sao có thể là Huyền giai đạt tới tiêu chuẩn này?



Tuy nhiên cũng chỉ có khoảng cách chưa tới một trượng, từ chỗ hắn biến mất đến xuất hiện ở sau lưng một người, hoàn toàn không có bất kì quỹ tích di động nào, tựa như là Khiếu Thiên Lang nhảy lên, từ nơi này xuất hiện ở nơi kế tiếp, trong nháy mắt, thân thể của hắn rất mơ hồ hư ảo.



Giết chết một người, người còn lại hồi thần sắc, vội vàng thu hồi vũ khí, hướng phía lão ăn mày đâm tới lần nữa.



lão ăn mày nhanh nhẹn nhảy ra, miệng cười nói:



- ngươi cũng muốn tìm cái chết sao?



Vừa nói, một bên vừa động! người còn lại hoảng sợ tột độ, sắc mặt thay đổi.



lão ăn mày vây quanh hắn không ngưng, không nhanh không chậm, nhưng rõ ràng, thân pháp này dùng mắt thường không thể quan sát được.



Đường Phong thấy vậy cũng không hiểu ra sao.



Dựa vào hành động lão ăn mày vừa làm, nếu như hắn muốn giết chết người còn lại này, cơ hồ không cần tốn nhiều sức, nhưng là hắn vây bắt đối phương mười mấy vòng vẫn chưa động thủ, như thể tìm cơ hội.



Khó làm... Kiểu chiêu thức kia không phải mỗi thời khắc đều có thể tuôn ra hay sao? Cần gì cơ hội đặc biệt?



Còn đang nghi hoặc, lão ăn mày dừng thân lại, âm trầm nhìn đối phương nói:



- ngươi nhất định phải chết.



Vừa dứt lời, thân ảnh hắn lại bắt đầu mơ hồ, tình cảnh như nãy lại diễn ra, trong nháy mắt, lão ăn mày hiện sau lưng người kia, chùy bổ đôi cổ hắn.



Từ đầu tới đuôi, lão ăn mày chỉ ra tay hai lần, giết chết hai người, một chiêu một người!



Giết xong hai người, hắn ngồi xổm xuống lục lọi thi thể hai người kia một phen, chốc lát sau mặt mày hớn hở lấy ra hai khối ngọc bài, cười ha ha một tiếng:



- Nhiệm vụ hoàn thành.