Vô Thường

Chương 262 : Bế khí thuật

Ngày đăng: 21:41 21/04/20


Khiển trách xong sau, La lão đối hô xuống dưới:



- Tiểu huynh đệ, ngươi cứ khua tay múa chân như vậy vĩnh viễn cũng không ra xa được, ngươi phải hạ mái chèo xuống bên trái, tận lực ấn sâu xuống như vậy mới có lực đi tới.



Giờ phút này Đường Phong mắc cở mặt đỏ bừng, hắn giết người lấy đơn vị ngàn mà tính, bên ngoài nghe tiếng Huyết Ma đã sợ mất mật nhưng giờ phút này cũng không khỏi nhịn được ngại ngùng lung túng không dứt.



Giết người và chèo thuyền, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau,chả có một chút điểm nào giống nhau cả vốn Đường Phong cho rằng điều khiển chiếc thuyền nhỏ này rất đơn giản không nghĩ tới cũng phải có cách mới được



Được La lão chỉ điểm Đường Phong thử thay đổi hạ xuống. Quả nhiên, thuyền nhỏ nhẹ nhàng đi về phía trước, được hai ba cái, Đường Phong liền cảm giác càng ngày càng thuần thục, thuyền nhỏ cũng dần dần di chuyển ổn định hơn.



- Mệt chết ta.



Đường Phong chỉ cảm thấy kiếp nầy không có chuyện nào khiến hắn mất mặt như chuyện này khiến cho hắn ngay cả ý niệm giết người diệt khẩu cũng nổi lên.



Sau lưng La lão hô lớn nói:



- Tiểu huynh đệ, nhầm đường rồi, ngươi phải đi về phía bên phải



Đường Phong thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.



Linh Khiếp Nhan bên trong Bất Phôi Giáp cũng không nhịn được nữa cười lên ha hả, vừa cười vừa nói:



- Phong ca ca, thì ra là ngươi cũng có thời điểm ngốc như vậy, ta tưởng rằng không có việc gì làm khó được ngươi chứ.



- Khác nghề như cách núi a.



Đường Phong trong lòng thở dài một tiếng, muốn giết người thật đơn giản, nhưng lần đầu tiên tiếp xúc với thuyền bè có thể có được trình độ này thì không hề dễ dàng.



Điều chỉnh thử nghiệm nhiều lần, Đường Phong điều chỉnh đúng hướng đi về phía tử địa trong truyền thuyết.



Sau lưng, La lão lo lắng nhìn Đường Phong, lẩm bẩm nói:



- Hắn như vậy có thể quay về không cũng là một vấn đề, quá mạo hiểm rồi.



Mặc dù lo lắng nhưng La lão cũng không có bất kỳ biện pháp nào, hắn chỉ phụ trách đưa Đường Phong tới đây sau đó lại đưa về là xong, việc còn lại cũng không phải hắn có thể quan tâm. Tử địa này một thuyền một người căn bản là vào không ra được, La lão cũng nghĩ không thông Đường Môn tiểu tử này làm sao ngăn cản được không bị say.



Bất đắc dĩ thở dài, La lão hét nói:



- Đừng nhìn nữa, mau đưa thuyền về phía hải đảo.



Lúc này Đường Phong cách thuyền khoảng trăm trượng, nghe phía thanh âm phía sau truyền đến, quay đầu lại nhìn một chút, chỉ thấy thuyền lớn quay lại đi về phía đảo nhỏ.




Lúc này sắc trời cũng đã tối đen, nếu một lúc nữa mà Đường Phong còn chưa quay về, nói không chừng sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó, ban đêm đi trên biển rất là dễ lạc mất phương hướng, một người không có kinh nghiệm thì căn bản không cách nào tìm được một hướng đi chính xác.



Đường Phong từ trên thuyền nhỏ nhảy xuống, nói với lão:



- Đã khiến La lão phải nhọc tâm rồi.



- Tình huống ra sao?



La lão hỏi lại.



- Gặp phải chút khó khăn, không thể nào đắc thủ.



Đường Phong đáp.



- Cũng may nhờ có ngươi đi đến chỗ đó, đám người chúng ta nếu mò tới mà nói, vĩnh viễn đừng mong trở lại.



- Ha ha, trước khi đi ,Chấp sự có ban tặng một ít đan dược, có thể khắc phục được cái thứ mùi hương khiến người ta say túy lúy kia.



- Vẫn chưa… vậy phải làm sao bây giờ?



La lão ngập ngừng hỏi.



- Ta còn phải chờ ở đây một đoạn thời gian ngắn nữa, La lão ngươi có thể dắt mấy vị huynh đệ này về Ô Long bảo trước, chờ nửa tháng sau lại tới đây đón ta.



La lão vừa nghe, liền vội vàng khoát tay, nói:



- Vậy không được, Tổng quản đại nhân giao phó ngươi cho ta, nói là cùng đi, vậy khi về nhất định cũng phải cùng nhau trở về. Nước ngọt và thức ăn dự trữ trên thuyền còn đủ dùng cho nửa tháng nữa, nếu ngươi phải ở lại đây nửa tháng, vậy chúng ta ở lại cùng ngươi cũng được mà.



- Vậy cũng tốt.



Đường Phong cũng không phản đối nữa.



- Đa tạ La lão rồi.



Sau khi dùng qua cơm tối, Đường Phong khẩn trương hỏi Linh Khiếp Nhan về Bế Khí thuật một chút, học xong Bế Khí thuật sớm được chừng nào thì hay thêm chừng đó, có thể mau chóng hái được Túy Ngư thảo thì cũng có thể rời khỏi cái chỗ này sớm hơn, sự kính sợ của người Đại Hải Nhưỡng khiến cho Đường Phong cảm thấy không được thoải mái cho lắm.



Dưới sự chỉ bảo của Linh Khiếp Nhan, Đường Phong một thân một mình trầm mình vào trong nước biển, cho tới khi nước dâng tới trước ngực mới dừng bước lại.



-o0o-