Vô Thường
Chương 263 : Tìm túy ngư thảo
Ngày đăng: 21:41 21/04/20
- Không phải là học Bế Khí thuật sao? Vậy đi tới đây làm cái gì?
Đường Phong nghi hoặc hỏi.
- Thứ này phải học ở trong nước mới thêm phần hữu hiệu, Phong ca ca, ngươi hít sâu một hơi trước đi, sau đó lặn xuống dưới nước.
Linh Khiếp Nhan nói.
Theo lời của nàng, Đường Phong hít sâu một hơi, sau đó chìm vào trong nước biển, khoanh chân ngồi xuống đáy cát.
- Tinh thần nhập vào trong Cương tâm.
Giọng nói của Linh Khiếp Nhan lần nữa vang lên.
Đường Phong vội vàng thu liễm tinh thần, tiến nhập vào vị trí Cương tâm. Ngay chỗ Tiểu Khô Lâu, Linh Khiếp Nhan đã chờ ở đó từ trước, nhìn thấy Đường Phong đi vào, nàng vươn ngón tay của mình ra điểm lên lực lượng tinh thần của Đường Phong, nhất thời, lộ tuyến vận công cùng với pháp môn đã trực tiếp khắc sâu vào trong não hải của Đường Phong.
Đây chính là sự trao đổi giữa lực lượng tinh thần của hai người, căn bản không cần mở miệng nói chuyện cũng có thể trao đổi tin tức qua lại.
Đường Phong cẩn thận xem xét Bế Khí thuật, hiện tại nó cũng chỉ là một loại công pháp, chỉ cần dẫn động cương khí trong cơ thể mình, dựa theo lộ tuyến vận công là có thể đạt được hiệu quả bế khí.
Nếu người bình thường tu luyện Bế Khí thuật thì cần phải đả thông một số kinh mạch theo lộ tuyến vận công kia, nhưng mà kinh mạch trong cơ thể Đường Phong đã hoàn toàn thông suốt, tất nhiên không cần phải làm như vậy.
Việc hắn cần làm, chẳng qua cũng chỉ là thay đổi thói quen của bản thân khi trước, để cho lộ tuyến vận công tầng thứ ba của Vô Thường quyết chuyển biến thành lộ tuyến vận công của Bế Khí thuật, hơn nữa, nếu một khi thuần thục rồi, cả hai thứ đều có thể đồng thời vận chuyển, lại không có bất kỳ xung đột nào với nhau, chính bởi vì Bế Khí thuật và Vô Thường quyết không phải là công pháp cùng loại.
Biết được những điều này rồi mọi chuyện liền dễ dàng hơn, Đường Phong cố gắng khống chế cương khí trong cơ thể, dựa theo lộ tuyến vận công của Bế Khí thuật mà lui tới, phỏng chừng chỉ trong một cái chớp mắt, Đường Phong đã cảm giác toàn thân thư thái, không còn cảm giác bị đè nén, nghẹn khí như trước nữa.
Bế Khí thuật này quả nhiên là rất có hiệu quả, hơn nữa theo tin tức mà Linh Khiếp Nhan truyền lại, nếu tu luyện tới tận cùng, bản thân mình thậm chí không cần hô hấp, chỉ cần vận Bế Khí thuật, cơ thể có thể tự hấp thu không khí từ bốn phía xung quanh, có thể nói muốn nín thở bao lâu cũng chẳng hề hấn gì.
Cả đêm, Đường Phong ngâm mình trong biển tu luyện Bế Khí thuật.
Giống như khi trước cải biến lộ tuyến vận công của Vô Thường quyết, lần này chẳng qua cũng chỉ là khiến cương khí trong cơ thể dựa theo lộ tuyến vận công của Bế Khi thuật mà vận hành mà thôi, đối với Đường Phong mà nói thì không có gì khó khăn cả.
Nếu như không dùng Bế Khí thuật, Đường Phong nín thở một hơi có thể lặn xuống nước khoảng thời gian uống cạn một chung trà, cũng tương đương với năm, sáu phút đồng hồ vậy, đây cũng là cực hạn mà sau khi hắn tu luyện Vô Thường quyết có thể đạt đến, đổi là là một người bình thường nào đó, chắc chắn là không tài nào nhịn thở được đến trình độ này.
Nhưng sau một đêm luyện Bế Khí thuật xong, Đường Phong đã có thể nín thở qua khoảng thời gian uống cạn một chung trà rồi, đây chính là tiến bộ cực kỳ lớn! Chẳng qua, vẫn còn lâu mới đủ, dưới đáy biển sâu quá tối, nếu muốn tìm được Túy Ngư thảo mà nói, thời gian cần để tìm kiếm nhất định là không ít.
Muốn lặn tới đáy biển, nhất định phải khiến cho Vô Thường quyết đồng thời vận chuyển cùng với Bế Khí thuật thì mới được. Bởi vì nước biển lạnh như băng, nếu như không có Vô Thường quyết hộ thân mà nói…, Đường Phong không dám cam đoan bản thân hắn có bị đóng thành băng luôn hay không.
Mà muốn đồng thời vận chuyển hai loại công pháp, vấn đề này quả thực có chút khó khăn, tựa như cùng hoạt động hai tay một lúc vậy, hơn nữa mỗi tay phải làm ra một động tác bất đồng, nhất tâm nhị dụng, phen này chính là muốn thử thách trình độ khống chế cương khí trong cơ thể người nhận khảo nghiệm.
Cũng may là không kể Vô Thường quyết hay là Bế Khí thuật, hai loại lộ tuyến vận công của hai loại công pháp này Đường Phong đã quen thuộc nhiều, thứ cần thiết chính là đem bọn chúng dung hợp lại với nhau, mỗi khi vận chuyển một loại công pháp thì đồng thời cũng phải đảm bảo không làm gián đoạn công pháp kia.
Tập luyện được khoảng năm ngày, khí trời Ngũ Thiên hải bỗng trở nên xấu tệ, cuồng phong sóng lớn thi nhau quật thuyền lớn lung lay, trên đảo nhỏ cũng không có thứ gì che chắn, mọi người cũng chỉ còn cách trở lại thuyền lớn, chỉ còn lại một mình Đường Phong là ở lại khu vực gần đảo, không ngừng tư luyện trong dòng nước biển.
Ngày đầu tiên Đường Phong cơ hồ bị hành hạ đến mức kiệt sức, nhưng lại không thu hoạch được gì. Mỗi lần tự thân vận chuyển một loại công pháp, công pháp kia liền sẽ ngừng lại, khiến hắn rối càng thêm rối, mãi mà không nắm được mấu chốt trong đó, cũng may là Linh Khiếp Nhan không ngừng động viên, bảo hắn không nên nóng vội.
Tình trạng như vậy kéo dài mãi tới tận ngày thứ ba sau đó mới có chút thay đổi, chính là vì Đường Phong phát hiện ra một vấn đề then chốt.
Vô Thường quyết dẫu sao cũng chính là công pháp từ sau khi tới thế giới này hắn vẫn một mực tu luyện, lộ tuyến vận công tương đối quen thuộc hơn. Cho nên Đường Phong trước tiên vận khởi Vô Thường quyết, phân ra một phần tinh thần dọc theo lộ tuyến lui tới của Vô Thường quyết, sau đó rút ra một chút cương khí, lại dựa theo lộ tuyến của Bế Khí thuật mà vận hành. Quả nhiên là thành công, khiến cho hai loại công pháp đồng thời vận chuyển!
Để tránh gấp gáp khiến phạm sai lầm, Đường Phong còn dành thêm hai ngày để tập luyện cho thành thục, trước sau cũng mất đến năm ngày. Cho dù cùng lúc vận hành hai loại công pháp rất là gian nan, cũng khảo nghiệm rất lớn về mặt tinh thần, không thể nào duy trì được một thời gian dài, thế nhưng chỉ cần trong thời gian một nén nhang hẳn cũng không có vấn đề gì.
Giải quyết được vấn đề khó khăn này, Đường Phong cuối cùng cũng có thể lần nữa ra tìm Túy Ngư thảo!
Về phần ánh sáng dưới lòng biển sâu, Đường Phong cũng đã nghĩ ra được biện pháp xử lý, đó chính là nhập cương khí vào trong Thiên Binh Toái tinh, phóng ra thanh cương chừng một thước, lợi dụng nó để kiếm một chút ánh sáng, việc này mặc dù rất hao cương khí, nhưng ngoài cách này ra, cũng không còn cách nào khác.
Hết thảy đều đã sắp xếp chuẩn bị xong, hừng sáng ngày hôm sau, mưa to gió lớn cũng đã ngừng lại, La lão đứng trên boong thuyền nhìn trời một chút, xác định thời tiết hôm nay sẽ không còn xấu như mấy bữa nữa, liền đồng ý để Đường Phong đi ra.
Vẫn hạ thuyền nhỏ từ trên thuyền lớn xuống biển như trước, Đường Phong lần theo đường cũ, hướng mục tiêu chèo tới.
Đến vị trí lần trước đã đậu thuyền, Đường Phong ngưng chèo, trong lòng có chút mong đợi.
Rốt cuộc thành công hay không, phải xem lần này thôi, nếu còn không được nữa thì chỉ còn cách trở về phủ rồi tính sau, mặc dù hắn còn có thể tu luyện Bế Khí thuật tiếp, kéo dài thời gian nín thở lâu hơn, thế nhưng lúc này thời gian dành cho hắn đã không còn nhiều cho lắm.
Hít sâu một hơi, đồng thời vận khởi Vô Thường quyết, Đường Phong nhảy vào trong biển.
Từng có kinh nghiệm lần trước, lần này lặn xuống Đường Phong liền tăng thêm biên độ dao động thân thể lên một chút, không đầy mười mấy hơi thở đã tiến vào được vùng biển tối tăm, đưa tay không thấy ngón ấy. Bốn bề một mảnh tối đen, thân thể lại cảm nhận được cái rét lạnh như băng ấy, nhưng cũng may nhờ có công pháp hộ thân nên mới đỡ lạnh hơn ít nhiều.
-o0o-