Vô Thường

Chương 292 : Bị đánh một trận (thượng_ha)

Ngày đăng: 21:41 21/04/20


Càng ép buộc bản thân mình quên đi, hết lần này tới lần khác lại càng thêm nhớ nhung. Nàng tổn hao vô số tâm tư, mới có thể tự ép buộc mình vài ngày nay không đi gặp nam tử kia. Nàng sợ! Sợ chính mình sau khi gặp hắn sẽ kìm lòng không được, cho nên cũng chỉ có thể nhờ độc nhãn quái nhân chiếu cố cho hắn một chút. Phi Tiểu Nhã vốn là có ý tứ để cho độc nhãn quái nhân đừng khiến Đường Phong gặp phải chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là lời này sao có thể nói ra từ trong miệng một vị nữ tử, chỉ có thể lập lờ nước đôi nói những lời kia với độc nhãn quái nhân



- Đến đây, ngồi xuống nói chuyện!



Phi Tiểu Nhã vô cùng khách khí, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với độc nhãn quái nhân. Độc nhãn quái nhân cảm thấy vô cùng giật mình, hắn chưa từng thấy qua lần nào bảo chủ đại nhân lại hòa nhã, dễ gần đến như vậy. Nữ nhân này bình thường đều vô cùng bá đạo, độc đoán cơ mà. Cho dù có biểu hiện ra một điểm nữ tính cũng sẽ tỏ ra cao cao tại thượng cùng mình nói chuyện, sao hôm nay lại khách khí đến như vậy.



A, chắc là do cách làm của mình ngày hôm nay, khiến nàng cảm thấy vô cùng hài lòng, độc nhãn quái nhân không chút hoang mang nói:



- Thuộc hạ không dám, thuộc hạ là người thô hào, không dám làm ô uế cái ghế của bảo chủ



- Cho ngươi ngồi thì cứ ngồi, còn lảm nhảm cái gì?



Phi Tiểu Nhã sắc mặt trầm xuống, ra lệnh.



Độc nhãn quái nhân vội vàng nói:



- Đúng, đúng, thuộc hạ tuân mệnh!



Vừa nói, vừa ngồi xuống chỉ là độc nhãn quái nhân cố giữ bàn tọa cách xa cái mặt ghế của bảo chủ đại nhân nhất có thể, cung kính nói:



- Hôm nay, những đệ tử kia biểu hiện cũng không tệ lắm phải không?



Phi Tiểu Nhã liếc mắt nhìn hắn, mở miệng hỏi



Độc nhãn quái nhân cười thầm một tiếng, ngài muốn hỏi tên Đường Môn kia thì cứ việc nói thẳng, còn liên lụy đến những người khác làm gì? Trong tâm tuy rằng nghĩ vậy, đương nhiên là hắn không dám nói thẳng ra, nói thẳng ra để bị ăn đánh à, chỉ có thể gật đầu nói:



- Cũng không tệ lắm, mỗi ngày đều có tiến bộ vượt bực, thuộc hạ đoán chừng một chỉ mất một ít ngày nữa thôi, sẽ có không ít đệ tử có thể hoành thành nhiệm vụ ba trăm dặm buổi sáng kia, mấy ngày hôm nay chết mất một vài người, bất quá cũng chỉ có thể xem như là bài trừ nốt cặn bã trong tinh hoa, chết rồi cũng không có gì đáng tiếc.



- Ừm, có ai có biểu hiện xuất xắc không?



Phi Tiểu Nhã lại tiếp tục giả bộ hỏi thăm



- Có! Có!



Độc nhãn quái nhân gật đầu liên tục



- Cái tên Không Dư Hận đến từ Đại Tuyết Cung kia biểu hiện rất không tồi, tuy rằng hôm nay bị Địa giai cao thủ của bảo nội đánh đến ngất xỉu hai lần, nhưng chỉ cần dội một gáo nước lạnh liền tỉnh lại, sau đó vẫn tiếp tục chiến đấu, tiềm lực cực lớn, không hổ là đệ tử tinh nhuệ mà Đại Tuyết Cung đưa tới!



- Hừ!


- Đã là kẻ già đầu rồi, ngay cả ý tứ của người ta ngươi cũng nghe không rõ, bao năm qua ngươi sống quá vô dụng rồi!



Độc nhãn quái nhân phiền muộn không thôi, cái ghế dựa kia mỗi một lần nện xuống lưng hắn, đều truyền ra cương khí thâm hậu của bảo chủ, tuy rằng không đánh mình thành nội thương, nhưng mỗi một nhát đều đau đến trợn mắt nhe răng, nàng còn chuyên tìm địa phương da dày thịt béo xuống tay, căn bản sẽ không chân chính đả thương mình một chút nào.



Rơi vào đường cùng độc nhãn quái nhân thảm thiết nói:



- Bảo chủ đại nhân, ngài cũng biết ta lớn tuổi rồi, sao còn ngược đãi ta như vậy, chuyện này nếu đồn ra bên ngoài ta làm gì còn chút mặt mũi nào nữa. Ta đã theo ngài vài chục năm rồi, ngài sao lại có thể nhẫn tâm như vậy?



Phi Tiểu Nhã quát nói:



- Nếu không phải nể tình ngươi đã theo ta vài chục năm, nếu không vì ngươi là nguyên lão của Ô Long Bảo, ta đã sớm giết chết ngươi rồi, còn để ngươi đứng đó mà om sòm.



Độc nhãn quái nhân mắt nước mắt lưng tròng:



- Có câu nữ nhi lớn rồi trong mắt chỉ có người ngoài, không ngờ thực sự là như thế!



Phi Tiểu Nhã bị nói trúng tim đen, đỏ mặt lên, khẽ gắt:



- Chớ có nói bậy!



- Được, được, ta không nói.



Độc nhãn quái nhân liền vội xin tha.



- Người đánh ta nhiều ngươi thế, đã hả giận rồi a? Tốt xấu gì ngài cũng cho ta một cái chỉ thị minh bạch, rốt cuộc là ngài muốn ta làm như thế nào a?



Nghe được câu này, Phi Tiểu Nhã dừng lại, chậm rãi đem cái ghế tựa đặt lại trong phòng, hơi nhíu mắt trầm tư. Một lát sau, Phi Tiểu Nhã trừng mắt nhìn độc nhãn quái nhân nói:



- Còn chưa đứng dậy, ngồi chổm hỗm trên mặt đất làm gì? Để người khác chứng kiến còn bảo ta không kính già yêu trẻ?



- Ngài đúng là cái gì cũng nói ra được.



Độc nhãn quái nhân chậm rãi đứng thẳng dậy, đau đến nhe răng trợn mắt một hồi, vừa nãy lúc đánh ta sao ngài không nói ra mấy chữ "kính già yêu trẻ" này?



- Bảo chủ đại nhân, ngài tốt nhất là cho ta một cái chỉ thị rõ ràng, nếu không ta làm sai tiếp, sẽ không thể chịu nổi ngài ngược đãi như vậy thêm một lần nữa đâu.



Độc nhãn quái nhân vừa xoa xoa lưng mình nói.



-o0o-