Vô Thường
Chương 341 : Ân oán giữa phi tiểu nhã và bạch tiểu lại
Ngày đăng: 21:41 21/04/20
Trước ăn mặc có chút không ra sau, nhưng tốt xấu còn có y phục che đậy thân thể, Phi Tiểu Nhã cũng có ý muốn câu dẫn đối phương trong lòng, dù sao đi nữa thì không phải là chưa từng nhìn thấy qua, bại lộ đôi đùi đẹp một chút thì cũng có cái gì phải lo lắng.
Thế nhưng lúc này khác nhau! Lúc này Phi Tiểu Nhã giống như con nhím đã bị nhổ hết lông, bị vây trong giai đoạn cực độ yếu đuối, một khi gặp phải chuyện tình gì đó ngoài dự liệu, phản kích tự nhiên là thuận lý thành chương.
Thời điểm Đường Phong ngã xuống, cuối cùng cũng ép buộc chính mình di chuyển ánh mắt đi, không chút nghĩ ngợi, nhanh chóng bỏ chạy với tốc độ chóng mặt.
Phía sau truyền tới tiếng hô thân thiết của Phi Tiểu Nhã:
- Ngươi… Ngươi không sao chứ?
Đường Phong không dám trả lời, chỉ liều mạng chạy trốn, trước mũi truyền tới cảm giác nóng hầm hập, đưa tay quẹt qua, cư nhiên đã chảy máu mũi. Lần này chơi lớn, Đường Phong rất không rõ, vì sao tại thời điểm ở cùng một chỗ với nữ nhân này, luôn luôn sẽ phát sinh một số chuyện tình không ai có thể dự liệu trước. Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, lần này còn ác hơn, mang tới trùng kích so với bất cứ lần nào trong quá khứ đều cường liệt hơn rất nhiều.
Một đường chạy tới cạnh biển, Đường Phong trực tiếp nhảy vào trong biển, qua một lúc lâu vẫn không thấy nhô đầu lên, chỉ thấy một chuỗi bong bóng khí không ngừng từ bên dưới đáy biển bốc lên.
- Phong ca ca…
Thanh âm ngọt ngào của bà quản gia Linh Khiếp Nhan truyền tới:
- Thích không?
Đường Phong chột dạ, không dám phản ứng nàng. Một khi nha đầu này bị kích thích, khẳng định lại muốn uy hiếp hắn.
- Xú nam nhân!
Linh Khiếp Nhan mắng một câu:
- Đừng cho ta tìm được cơ hội, tìm được cơ hội ta lập tức giết chết nữ nhân kia!
Khẩu khí của Linh Khiếp Nhan không phải quá cứng rắn, Phi Tiểu Nhã đã làm rất nhiều chuyện vì Đường Phong, có thể nói trên thế giới này không có bất cứ người nào so sánh được với nàng, nàng cũng không đành lòng tổn thương một nữ nhân như vậy, huống chi nàng hiện tại không có thực lực này.
Trảo qua một màn như vậy, vô luận là Đường Phong hay Phi Tiểu Nhã tại thời điểm đối mặt với đối phương đều có chút cảm giác không quá tự nhiên.
Đường Phong một mặt lắc lư bên ngoài suốt hai canh giờ, cuối cùng mới chậm rãi trở về sơn động, trong nháy mắt nhìn thấy đối phương, sắc mặt cả hai đều trở nên đỏ hồng, rất không tự chủ được di chuyển ánh mắt.
Trước cửa sơn động đang phơi quần áo Phi Tiểu Nhã đã giăt giũ qua, nàng hiện tại đang mặc bộ y phục rất rộng vốn thuộc về Đường Phong.
Trên trán Đường Phong có một ấn ký hồng hồng, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.
Trọn vẹn cả ngày, không khí xấu hổ giữa hai người mới có chút thả lỏng. Đây là nguyên nhân hai người đều tận lực lảng tránh tất cả mọi chuyện không hay ho trước đây.
Buổi tối đả tọa khôi phục trong sơn động, vô luận là Phi Tiểu Nhã hay Đường Phong đều cần phải nhanh chóng khôi phục tới thời kỳ toàn thịnh. Đường Phong bởi vì hấp thu tuyết tủy và hỏa tinh, thân thể bản thân bị hai nguồn năng lượng vĩ đại khi phá hỏng không ít, làn da bên ngoài cơ thể càng có rất nhiều địa phương bị bóc mở, lộ ra thịt hồng bên trong, tuy đã có địa phương kéo da non, nhưng nhìn có vẻ vô cùng thê thảm, mà Phi Tiểu Nhã bởi vì băng hỏa lưỡng trọng kình, trong cơ thể cũng có nội thương không nhẹ.
Một đêm không nói chuyện, tới tận nửa đêm, hai người mới hơi chút nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ban đêm trên hòn đảo này, khí trời có chút lạnh lẽo, Đường Phong không cảm thấy gì, nhưng bảo chủ đại nhân thì rất không tự chủ được dần dần nhích lại gần Đường Phong.
Tới bình mình ngày hôm sau, Đường Phong đột nhiên bị thanh âm như sấm rền đánh thức, giật mình bật dậy, chạy ra bên ngoài nhìn một chút, không khỏi nhíu mày.
Bầu trời u ám không thấy tia sáng, trong không khí tràn đầy vị đạo ẩm thấp, bầu trời thường xuyên hiện lên một hai đạo thiểm điện, lập tức tiếng sấm rền cuồn cuộn ập tới, đinh tai nhức óc.
- Làm sao vậy?
Phi Tiểu Nhã cũng bật dậy, nắm thật chặt y phục mỏng trên người, xoa xoa đôi con mắt nhập nhèm buồn ngủ, có chút không tỉnh táo hỏi thăm.
- Trời sắp mưa rồi!
Đường Phong quay đầu lại nhìn nàng một cái, mở miệng nói:
- Nàng bị thương, hãy nghỉ ngơi nhiều một chút, ta ra ngoài tìm ít củi lửa và thực vật dữ trữ.
- Ta với ngươi cùng đi!
Phi Tiểu Nhã vội vã đứng dậy.
- Không, ta một mình là được!
Đường Phong nhanh chóng cự tuyệt.
Nét mặt Phi Tiểu Nhã tràn đầy thần sắc không cam lòng:
- Vẫn là thắng ta một chiêu.
Bút thù hận này cư nhiên đã có từ thời điểm thiếu nữ. Thoạt nhìn đại khái là do trong lòng Phi Tiểu Nhã không phục sau hai lần thua trận, coi Bạch Tiểu Lại là địch nhân lớn nhất của chính mình, lúc này mới chậm rãi sản sinh địch ý, thù hận.
Người trẻ tuổi nha, luôn luôn có xung động nhiệt huyết như vậy, mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân, tại thời điểm này đều có thể nói là giống nhau. Nhất là những người thanh niên có chút tiền bối tự ngạo, một khi gặp phải ngăn trở nào đó, chỉ cần tâm tính không xảy ra vấn đề, khẳng định sẽ hấp thu giáo huấn, càng cố gắng nỗ lực tu luyện, chờ mong một ngày chính mình có thể đánh bại đối thủ, một trận rửa sạch sỉ nhục.
Phi Tiểu Nhã đại khái là người như thế, thua hai lần trong tay Bạch Tiểu Lại, trở về càng thêm cố gắng tu luyện phục thù, lúc này mới có thể tấn chức Thiên giai thượng phẩm lúc còn trẻ như vậy.
- Chỉ đáng tiếc chính là, sau đó ta bị gia gia đưa tới Ô Long Bảo rồi!
Trong ánh mắt Phi Tiểu Nhã hiện lên thần sắc hồi ức:
- Từ lúc đó, ta đã không còn tham gia vào tỷ thí giữa ba đại thế lực này nữa rồi, cũng không gặp nữ nhân kia.
- Nguyên lai là như vậy?
Đường Phong có chút suy nghĩ.
- Ngươi thì sao?
Tuy rằng trong lòng Phi Tiểu Nhã có chút không cam, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi:
- Ngươi và nàng quen biết với nhau như thế nào? Theo ta được biết, ngươi khẳng định ở trong Thiên Tú, thẳng cho tới nửa năm trước mới ra ngoài lịch lãm?
- Mang chấp sự nói cho nàng biết?
Đường Phong hỏi, trong khoảng thời gian tiếp xúc vừa rồi, Đường Phong có thể minh mạch Phi Tiểu Nhã đã sớm biết rõ thân phận chân chính của bản thân.
Phi Tiểu Nhã gật đầu.
- Cái này không tiện nha!
Đường Phong rầu rĩ nói.
- Ta sẽ không đi nói lung tung, Mang chấp sự làm việc rất có chừng mực!
Phi Tiểu Nhã quệt quệt miệng.
Nhẹ nhàng cười cười, dù sao đi nữa cũng nhàn rỗi buồn chán, Đường Phong đơn giản kể lại một lượt quá trình quen biết nhận thức giữa chính mình và Lại tỷ, bại hoại Diệp Trầm Thu là bí mật nội bộ của Bạch Đế Thành, Đường Phong không muốn nói rõ chân tướng của người khác, chỉ nói thời điểm Bạch Tiểu Lại truy sát một cừu nhân trúng phải kịch độc, cuối cùng lưu lạc tới Thiên Tú, về phần trúng phải độc gì, Đường Phong không nói rõ.
Thời gian ban ngày dần dần vượt qua trong cuộc nói chuyện phiếm giữa hai người.
Đường Phong cũng không nghĩ tới, nữ hài Ngọc Nhi này cư nhiên lại hay nói như vậy, cuộc trò chuyện giữa hai người lúc ban đầu còn là quan hệ thân hữu, thế nhưng càng nói chuyện lâu, trọng tâm câu chuyện không biết đã chạy tới địa phương nào, kỳ văn dị sự, bí pháp võ điển, tâm đắc ý luyện vân vân, trong đầu Phi Tiểu Nhã thực không ít chuyện nha!
Trước kia Đường Phong cho rằng nữ nhân cao ngạo lại bá đạo tiểu khí này ngoại trừ có thực lực mạnh mẽ một chút ra, không còn sở trưởng gì khác, thế nhưng sau khi tiếp xúc với nàng sâu hơn, hắn phát hiện ra chính mình hoàn toàn sai lầm.
Nàng xác thực là một nữ nhân không tồi, chỉ là về mặt từng trải trong sinh hoạt quá mức nông cạn.
Tất cả tri thức của nàng hầu như đến từ điển tịch ghi chép các loại và do người khác nói cho nàng biết. Khi còn bé lớn lên tại Đại Tuyết Cung, chờ khi hơi lớn một chút đã bị đưa tới loại địa phương hẻo lánh như Ô Long bảo, tự nhiên sẽ không phiêu bạt khắp nơi giống như Đường Phong, nhìn quen sóng gió trên giang hồ.
Máy hát đã bị mở, hai người trò chuyện hăng hái bừng bừng, Đường Phong tùy tiện nói một chút về vài thứ kiếp trước, trực tiếp khiến Phi Tiểu Nhã bị hù tới sửng sốt kinh ngạc.
Bên trong động thường xuyên truyền tới tiếng cười khanh khách, thanh thúy dễ nghe, lại có một chút cảm giác quyến rũ. Bộ dáng cười rộ lên của Phi Tiểu Nhã nhìn rất hay, đôi con mắt cong lại thành hinh nguyệt nha, đôi lông mi dày hơi hơi run run như có thể nói, trời sinh đã có vẻ quyết rũ hút lòng người.
Bất quá vẻ quyết rũ của nàng còn có một chút đơn thuần và trúc trắc, Đường Phong gặp qua đôi con mắt quyến rũ nhất thuộc về nữ hài tên gọi Thi Thi.
Kia xác thực là một đôi con mắt có thể câu hồn đoạt phách, chỉ cần một ánh mắt đã có thể nhắn nhủ rất nhiều ý tứ, giống như ngọn đèn sáng hấp dẫn vô số con thiêu thân lao vào lửa.
Cả một ngày mưa to gió lớn, không hề có một chút dấu hiệu mây tan mưa tạnh, may mắn chính là, vị trí của sơn động này không hề thấp, vì vậy không có nước chảy vào trong sơn động, lắng nghe thanh âm giọt mưa rơi xuống, Phi Tiểu Nhã nhẹ nhàng hát lên một khúc ca dao không biết tên.
Tiếng ca của nàng không tính là rất xuất sắc, miễn cưỡng có thể nói là có điểm êm tai mà thôi. Thế nhưng Đường Phong có thể cảm nhận được, nàng đã thành công đặt tình cảm của chính mình vào trong lời ca, tiếng ca rất uyển chuyển, rất ưu thương, không khí cũng phảng phất như u buồn không vui vẻ.
Đường Phong không quấy rối nàng, biết đối phương đang lâm vào trong hồi ức của chính mình.