Vô Thường
Chương 399 : Sau trận chiến đấu
Ngày đăng: 21:42 21/04/20
Nếu đã đụng tới một đám linh hồn ở chỗ này, như vậy mình và Âu Dương Vũ nhất định sẽ đánh một trận. Giống như mình không buông tha Linh Khiếp Nhan, Âu Dương Vũ cũng sẽ không buông tha cho khí linh bên trong thần binh Tàng Phong. Tuy nhiên, cao thủ Linh Giai không dễ đối phó như vậy, muốn dựa vào đánh lén thủ thắng hoàn toàn là người si nói mộng. Cho nên, đề thăng thực lực mới là đảm bảo lớn nhất.
- Đây chẳng phải là một tin tức tốt sao? Chí ít chúng ta đã biết tung tích của Bá Đạo. Thôn phệ nàng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Đường Phong tiếp tục khuyên giải.
Linh Khiếp Nhan lúc này mới cười khẽ gật đầu:
- Giờ chúng ta đi xem thu hoạch của trận chiến này nào!
Đường Phong đưa mắt nhìn cương tâm, trên thân tiểu khô lâu, Phượng Kinh Thanh là cao thủ Thiên Giai thượng phẩm. Đây là âm hồn cao thủ Thiên Giai thượng phẩm đầu tiên lọt vào tay Đường Phong. Tất nhiên hắn gấp gáp muốn xem người này rốt cục có năng lực gì.
Vừa nghĩ tới đây, khóe miệng Đường Phong đã chảy đầy nước miếng.
Thế nhưng, khi Đường Phong vừa nhìn thoáng qua đã lập tức nhận thấy có gì đó không thích hợp. Bởi vì trong số những điểm màu xanh trên người Tiểu Khô Lâu có bốn điểm hiện ra quang mang sáng ngời chói mắt. Bốn điểm màu xanh này so với của âm hồn Biên Vô Huyết còn sáng hơn một chút.
- Đây là…
Đường Phong hơi kiểm tra qua điểm bốn điểm màu xanh, trong nháy mắt sững sờ tại chỗ.
Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng mình chỉ cô đọng linh hồn của một mình Phượng Kinh Thanh. Mặc dù sau khi chiến đấu chấm dứt, mình cũng muốn cô đọng linh hồn của ba sát thủ Đại Tuyết Cung còn lại, nhưng lại không có cơ hội vì bị hôn mê tại chỗ. Nhưng hiện tại, ba âm hồn lẽ ra không thể tồn tại, nhưng đột nhiên xuất hiện ở cương tâm.
Một người sau khi bị giết, nếu sau nửa cảnh giờ không cô đọng âm hồn, sẽ vĩnh viễn không ngưng luyện được. Đường Phong biết mình không có khả năng mộng du chạy đi cô đọng ba âm hồn sát thủ Đại Tuyết Lâu kia. Vậy chuyện những điểm màu xanh này lại xuất hiện trước mắt mình thực ra là chuyện gì?
Hơi kiểm tra qua một chút ký ức trong những âm hồn này, bọn họ rõ ràng chính là ba sát thủ kia, không thể nghi ngờ.
- Phong ca ca, ca ca không nhớ rõ sao?
Linh Khiếp Nhan che miệng cười khẽ.
Trước khi tới đây, Đường Phong cũng đã mang theo những dược liệu cùng mấy thứ chai lọ lúc trước Bàng Dược Vương muốn mình thu lại, dung y phục bao lại cẩn thận.
Tìm qua vài gian nhà, cuối cùng Đường Phong thấy được thân ảnh Thiết Đồ ở trong một gian. Trên cổ Thiết Đồ quấn băng, toàn bộ cánh tay cũng đều là một mảng trắng xóa. Hơn nữa, cánh tay phải so với tay trái rõ ràng sưng lớn hơn vài vòng.
Thiết Đồ giống như một tòa tháp khổng lồ đứng trong phòng, chắn mất đại bộ phận ánh sáng của gian phòng. Khi Đường Phong vào trong nhà, thấy Cừu Thiên Biến nằm trên chiếc giường bên cạnh, sắc mặt tái nhợt.
Trong phòng, ngoại trừ hai người Thiết Đồ và Cừu Thiên Biến, những người khác cũng đều ở đây. Bàng Dược Vương đang bận rộn rịt thuốc cho một người bệnh. Người này là một trong những tinh anh Ô Long Bảo, trên bụng có một lỗ thủng lớn. Tuy ngày hôm qua đã được xử lý qua một chút, nhưng lúc đó không có nhiều kim sang dược, tới hôm nay mới kiếm đủ dược vật đắp cho hắn.
Chậm trễ mất một ngày một đêm, miệng vết thương của tinh anh này đã có dấu hiệu sinh mủ, khiến trong phòng tràn ngập mùi vị buồn nôn.
- Không được cử động!
Bàng Dược Vương tức tối gầm lên một tiếng
- Ngươi cứ nhích tới nhích lui, lão phu làm sao chữa trị dược được!
- Mẹ kiếp! Một đao này không phải chém lên bụng ngươi. Thật đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng.
Tên tinh anh Ô Long Bảo thụ thương rên hừ hừ, lầm bầm. Đau đớn cùng cực khiến trán hắn nổi gân xanh, nắm tay xiết chặt vang lên tiếng xương lách cách.
- Đê lão tử cho ngươi một quyền ngất xỉu, khỏi lải nhải cả buổi.
Thiết Đồ ở một bên nhịn không được quát, chủ yếu là do mùi của tên thương binh phát ra khiến người khác khó có thể chịu được.
- Đừng!
Tên thương binh lập tức nằm yên ổn trở lại
- Ta bất động là được chứ gì!