Vô Thường

Chương 405 :

Ngày đăng: 21:42 21/04/20


Đường Phong lòng thầm nghĩ, vừa lén nhìn Tiếu Nhất Diệp, vừa chậm rãi vươn tay, nhưng không ngờ, một tay kia của Tiếu Nhất Diệp vốn vẫn giấu trong tay áo lại đột nhiên giống như độc xà bắn nhanh ra ngoài, trực tiếp giang rộng năm ngón tay, mãnh liệt đánh tới năm đầu ngón tay của Đường Phong.



Ngay khi mười đầu ngón tay chạm vào nhau, Đường Phong rõ ràng cảm giác được một cỗ đau đớn âm ĩ, theo đầu ngón tay mãnh liệt truyền tới, nội tâm khẽ run lên, hai chân không tự chủ được lui về sau vài bước.



Diệp Dĩ Khô vỗ bàn một cái, đang muốn làm ra động tác, nhưng rồi lại dừng lại, chỉ lạnh lùng quan sát Tiếu Nhất Diệp.



Đường Phong liên tiếp lui lại mấy bước, lúc này mới giữ vững được thân hình, xòe tay phải ra đặt ngang trước mặt, nhưng một màn xuất hiện trước mắt lại khiến hắn không biết phải làm sao. Bởi vì trên năm móng tay của mình, vậy mà xuất hiện năm đồ vật màu trắng, mà những cái này lại phảng phất như có sinh mệnh, khẽ oanh động trên đầu ngón tay, sau đó lập tức biến mất không thấy đâu nữa.



Cùng lúc đó, Đường Phong cảm giác được năm đồ vật có sinh mệnh kia đang ẩn nấp trong đầu ngón tay của mình.



Hai đại Sát Thần nhìn qua Tiếu Nhất Diệp thần sắc đầy vẻ kinh ngạc, bọn hắn đương nhiên biết rõ Tiếu Nhất Diệp vừa rồi đã làm chuyện gì.



- Đây gì vậy?



Đường Phong ngẩng đầu hỏi, cẩn thận cảm thụ một phen, thấy năm đầu ngón tay của mình trừ có một chút lạnh buốt ra, cũng không có gì bất ổn cả.



Tiếu Nhất Diệp cười quái dị khặc khặc hai tiếng, ngọn đèn dầu bên cạnh cũng theo vậy mà khẽ lập lòe..., lộ ra một vẻ âm trầm quỷ dị vô cùng.



- Khô Tàn xà, một loại dị xà khiến ta tổn hao tinh lực cả đời mới nuôi được.



Tiếu Nhất Diệp mở miệng giải thích nói.



- Xà?



Sắc mặt Đường Phong lập tức trở nên xanh mét.



- Không muốn sao?



Tiếu Nhất Diệp liếc xéo lấy Đường Phong




Đường Phong hiểu rõ mình một khi biến mất, bảo chủ đại nhân nhất định sẽ truy rõ nguyên do, nếu biết mình đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, nói không chừng nàng sẽ ôm cái đầu nóng đuổi theo. Đây cũng không phải là chuyện Đường Phong nguyện trông thấy.



- Ta sẽ nói với nàng.



Tuyết Nữ khẽ thở dài một cái, tiến lên nắm chặt tay của Đường Phong, trên mặt tràn đầy vẻ ân cần cùng lo lắng, nhẹ giọng nói:



- Phong nhi, ngươi là nam nhân, con đường mình lựa chọn ta sẽ không can thiệp, nhưng ngàn vạn phải nhớ cẩn thận, nếu thật sự nguy hiểm, thì phải thuận thế thu tay ngay.



- Ân



Đường Phong gật gật, ngẩng đầu lên nhìn sắc trời nói:



- Không còn sớm nữa, ta nên tranh thủ thời gian, các vị bảo trọng.



Sau khi nói xong lại đột nhiên như nhớ tới cái gì, mở miệng nói:



- Nếu ta thăm dò được nơi hạ lạc của lão Cung Chủ, vậy làm sao để thông tri các ngươi đây



- Hai vị lâu chủ của Phi Tuyết sẽ biết tìm ta nơi nào.



Tiếu Nhất Diệp xoa xoa cái trán, xem ra hắn hẳn là chuẩn bị lấy thân rình hổ.



Việc nên hỏi đều đã hỏi, còn lại chính là phải dựa vào bản thân thôi, Đường Phong đột nhiên cảm thấy trọng trách trên vai mình cũng không nhẹ a.



Cùng hai người Tiếu thúc bay ra khỏi Ô Long bảo, xuôi về phương nam mà đi.



Thang Phi Tiếu còn tưởng rằng Đường Phong không biết được Đại Tuyết Cung ở địa phương nào, trên đường đi giảng giải cụ thể vị trí Đại Tuyết Cung cho hắn, nhưng Đường Phong lại không đếm xỉa tới gật đầu lấy lệ, kỳ thật hắn chỉ cần cẩn thận quan sát trí nhớ của bốn âm hồn kia một chút là được rồi, chỉnh thể Đại Tuyết Cung cùng với Yên Liễu Các của hắn không khác nhau nhiều lắm, có điều cái trước lại lớn hơn nhiều a.