Vô Thường
Chương 454 : Vả miệng
Ngày đăng: 21:42 21/04/20
- Yêu cầu của các hạ sợ là có chút ép buộc.
Một âm thanh đột nhiên từ phía sau truyền đến, lập tức có một nam nhân trung niên chậm rãi đi tới, trên mặt của hắn kèm theo một cổ uy nghiêm, động tác không nhanh không chậm, rất nhanh liền đi tới trước mặt Đường Phong.
- Môn chủ.
Cánh tay bị thương của Tứ trưởng lão còn đang run rẩy, nhưng vẫn cố gắng thi lễ.
Người tới chính là môn chủ Nhất Đao Môn Liễu Trần Phong. Mà phía sau của hắn, toàn bộ mấy vị đại trưởng lão cùng đi qua, dù sao vừa rồi Tứ trưởng lão hét thảm một tiếng quá mức bi thảm, bọn hắn không muốn nghe cũng khó khăn.
- Đây là Đường công tử thật sao?
Liễu Trần Phong cười nhàn nhạt.
- Nghe qua đại danh của Đường công tử, hôm nay vùa gặp quả nhiên danh bất hư truyền, Đường công tử tuấn tú lịch sự, đúng là nhân trung chi long…
- Nói nhảm thì đứng nói.
Lời khen ngợi của Liễu Trần Phong còn chưa dứt đã bị Đường Phong cắt đứt.
- Thả Mạc sư tỷ và mấy vị sư thúc của ta ra.
Liễu Trần Phong kinh ngạc nói:
- Đường công tử tại sao lại nói lời khó nghe như thế? Chẳng lẽ Đường công tử thật sự cho rằng Nhất Đao Môn ta cưỡng ép bắt giữ đệ tử quý tông ở lại đây sao? Đây chính là thiên đại hiểu lầm, thật sự thì sư điệt cùng con ta có tình cảm thâm hậu, một ngày không gặp như cách ba thu, cho nên trước khi kết hôn thì phải ở lại chỗ này.
Sức lực mạnh mẽ, tốc độ mau lẹ làm cho bọn chúng không thể phản ứng kịp, bị đánh bay về phía sau, cương khí trong đan điền năm người này hỗn loạn, đan điền có dấu hiệu muốn sụp đổ, điều này làm cho bọn chúng hoảng hốt không thôi, đan điền bị hủy, xem như cuộc đời này của chúng xong rồi, lúc này bọn chúng cũng không muốn ngăn cản Đường Phong nữa, vội vàng ngồi xuống điều tức.
- Phong sư đệ…
Mạc Lưu Tô mím chặt môi, nước mắt từ trên gò má rơi xuống, cặp mắt nàng đỏ bừng, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ bất lực, ủy khuất cùng phẫn nộ.
- Không có việc gì rồi.
Trong lòng Đường Phong đau đớn, hắn chưa bao giờ thấy qua bộ dạng này của Mạc Lưu Tô, vị sư tỷ này tính tình ôn nhu, chưa bao giờ biểu lộ sự sợ hãi như bây giờ, khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười, nhưng lúc này nàng khóc thảm thiết như vậy, Đường Phong có thể tưởng tượng nàng ở đây bị ủy khuất cỡ nào.
Bước về phía trước, đem Mạc Lưu Tô kéo vào lòng, hai tay Mạc Lưu Tô bám chặt vào áo Đường Phong, cầm chặt trong tay như nàng sợ buông ra Đường Phong sẽ biến mất, cất tiếng khóc lớn.
Nước mắt làm ướt đẫm áo và ngực Đường Phong, mang theo một ít ôn nhu và mất mát.
Tiếng khóc nhỏ dần, đột nhiên có một người đi tới, ánh mắt Đường Phong không mang theo chút cảm tình nào nhìn về người đó, thấy người đến là một phu nhân ăn mặc đẹp đẽ cao quý, phu nhân này không lớn lắm, nhưng trời sinh bộ dáng cay nghiệt, ai nhìn vào cũng cảm thấy ghét, sau lưng của nàng, xuất hiện một đám phu nhân ăn mặc như nữ tử mười tám, trên khuôn mặt của họ hiện ra thần sắc ghen tuông.
Đường Phong hơi tưởng tượng một chút, liền hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Đều là đám nữ nhân tóc dài não ngắn, đứng bên ngoài kêu loạn lên, các nàng không quan tâm ở đây đã xảy ra chuyện gì, chỉ quan tâm đến lợi ít trước mắt của mình.
Mạc Lưu Tô vùi đầu vào trong ngực Đường Phong, quanh năm suốt tháng nàng đều ở trong Thiên Tú tông, chưa bao giờ gặp phải những nữ nhân ác độc như vậy, trong lòng của nàng, nữ nhân vĩnh viễn là động vật ôn nhu, nhưng không ngờ có những nữ nhân hung dữ như vậy.
- Ba ba ba~