Vô Thường

Chương 455 : Nắm tay ai cứng

Ngày đăng: 21:42 21/04/20


Âm thanh giòn tan liên tiếp vang lên, những nữ nhân cay nghiệt bị đánh liền hồ đồ, từ trong miệng phun ra máu và mấy cây răng, bị đánh làm cho cả người muốn ngã xuống đất.



- Không phải thích mắng chửi người sao? Ngày sau há miệng hở lợi, ta xem ngươi làm sao mắng chửi người.



Đến tận lúc này, Liễu Trần Phong mới mang nhân mã Nhất Đao Môn từ bên ngoài tiến vào, Liễu Nhất Đao cũng đến tham gia, thời điểm hắn nhìn thấy Mạc Lưu Tô như chim non nép người Đường Phong, trong nội tâm xuất hiện một thứ gọi là ghen ghét.



Liễu Trần Phong trừng mắt nhìn nữ nhân bị tát kia, quát:



- Câm miệng, mất mặt xấu hổ như vậy chưa đủ sao!



Quay đầu lại nhìn Liễu Nhất Đao, giận dữ nói:



- Ngươi không biết quản giáo nữ nhân của mình hay sao?



Liễu Nhất Đao hoảng sợ, nhìn nữ nhân kia nói:



- Còn chưa cút xuống, ở đây không phải nơi ngươi có thể nói chuyện.



Nữ nhân cay nghiệt kia hình như bình thường rất được Liễu Nhất Đao sủng ái, lúc này lại không nghe lời, khóc lớn nói:



- Phu quân phải báo thù cho ta, không đánh chết con tiện nhân lẳng lơ này, ta cam lòng.



Liễu Trần Phong bỏ qua nữ nhân này, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Phong, nói:



- Đường công tử hạ độc thủ với nữ tử bình thường như thế, nhẫn tâm như thế, chẳng lẽ đây chính là phong cách làm việc của Thiên Tú hay sao?



Đường Phong không để ý đến Liễu Trần Phong, nhìn Mạc Lưu Tô nói:



- Mấy vị sư thúc đâu rồi? Gọi mấy vị sư thúc ra đây, chúng ta trở về.



- Ân



Mạc Lưu Tô gật đầu.



Cho tới bây giờ, đột nhiên Đường Phong cảm giác có chút không thích hợp, nghi hoặc hỏi:



- Tại sao ở đây có mùi máu tươi? Có ai bị thương sao?



Vừa rồi khi hắn nhìn thấy Mạc Lưu Tô, thấy phản ứng đau lòng của Mạc Lưu Tô, cho nên không để ý đến mùi vị xung quanh, tới bây giờ mới đoán được.



Ánh mắt Mạc Lưu Tô ảm đạm.



Giống như nghe được lời nói của Đường Phong, ba nhị đại đệ tử của Thiên Tú từ trong phòng đi ra, Đường Phong ngẩn đầu nhìn lên, ánh mắt âm trầm.




Năm Thiên giai cao thủ công kích, trong đó có hai Thiên giai trung phẩm, ba Thiên giai hạ phẩm, Đường Phong cũng không thể đón đỡ, bởi vì dù sao hắn cũng không phải Thiên giai thượng phẩm cao thủ chân chính, thông qua thủ đoạn nhất định, tạm thời có được thực lực Thiên giai thượng phẩm mà thôi.



Nhưng hắn lại không thể tránh né, một khi tránh né, Liễu Nhất Đao đang nằm trong tay hắn sẽ bị bọn họ đoạt lại, hơn nữa bọn người Mạc Lưu Tô đang ẩn núp trong phòng phía sau lưng của hắn, vô cùng có khả năng hắn sẽ bị năm đạo đao mang này làm bị thương.



Thời khắc mấu chốt, một thân ảnh xinh xắn tuyết trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Đường Phong, duỗi bàn tay nhỏ bé ra, nhẹ nhàng đánh lên lồng ngực của hai Thiên giai trung phẩm cao thủ.



Một kiếm Đường Phong quét tới, ngăn cản được một kích hợp lực của ba Thiên giai hạ phẩm cao thủ.



Giữa không trung phun ra hai ngụm máu tươi, Liễu Trần Phong và một Thiên giai trung phẩm cao thủ rơi xuống đất, sau khi chạm đất lảo đảo lui về phía sau vài chục bước, lúc này mới miễn cưỡng ổn định thân hình.



Thấy có người xen vào, trong lòng năm Thiên giai cao thủ hoảng sợ. Đôi mắt Liễu Trần Phong tràn ngập thần thái không thể tin nổi, nhìn về phía người đứng bên cạnh Đường Phong là một tiểu nha đầu tóc bạc, ngoài miệng lẩm bẩm nói:



- Làm sao có thể?



Cũng không thể trách hắn khiếp sợ như thế, thời điểm Đường Phong đến, Linh Khiếp Nhan một mực đi theo phía sau hắn, tự nhiên bọn người Liễu Trần Phong cũng nhìn thấy, nhưng bọn họ không hề cảm nhận từ trên người nàng có bất kỳ áp lực hay cương khí chấn động nào, huống hồ đây là một tiểu cô nương khoảng mười tuổi, bọn họ cũng không để trong lòng.



Nhưng không ngờ chính tiểu cô nương này, vừa rồi đã bức lui hai vị Thiên giai trung phẩm cao thủ, hơn nữa còn đánh cho bọn chúng thổ huyết.



- Người ta đã lâu rồi không có đánh nhau đấy.



Linh Khiếp Nhan sợ hãi nhìn mọi người, giả bộ dáng yêu đứng bên cạnh Đường Phong.



- Có làm các ngươi bị thương hay không?



Ánh mắt của nàng rất vô tội, ngôn từ rất thành khẩn, tràn đầy quan tâm.



Liễu Trần Phong tức muốn hộc máu!



Tiểu cô nương này rốt cuộc là có địa vị gì? Nghe ngữ khí của nàng, một kích vừa rồi có vẻ như chưa dùng toàn lực. Nghĩ tới đây, Liễu Trần Phong cảm thấy lần này Nhất Đao Môn đã trêu chọc phải người không thể trêu chọc, trong lòng sợ hãi và hối hận, nếu sớm biết như vậy, có nói thế nào hắn cũng không dám lưu Mạc Lưu Tô ở lại chỗ này, sớm dẫn người đi xin lỗi, hóa giải chuyện lần này rất dễ dàng.



Tại sao giang hồ hiện tại lại hỗn loạn như vậy? Một Địa giai cao thủ không đến hai mươi tuổi, một quyền đánh tàn phế một Thiên giai trưởng lão, hiện tại còn ác hơn, tiểu cô nương mười tuổi có thể đả thương hai Thiên giai trung phẩm, hai người này là yêu nghiệt sao?



- Nha đầu, chú ý những người này, nếu ai dám chạy trốn, giết không tha! Ta muốn cho bọn chúng tận mắt nhìn thấy, lấy mạnh hiếp yếu, lấn nam bá nữ sẽ có hậu quả gì.



Đường Phong lạnh lùng dặn dò.



Giết những người này, không chỉ đơn giản là vì báo thù cho vị đệ tử Thiên Tú đã chết kia, còn vì một nguyên nhân khác đó là giết người diệt khẩu. Thời điểm Đường Phong vận dụng Mượn Xác Hoàn Hồn, vận mệnh đã an bày, những người này nhất định phải chết!



- Đường Phong, ngươi dầu gì cũng là Địa giai thượng phẩm, giết người đầu rơi xuống đất, dùng thủ đoạn này để tra tấn một tên Huyền giai có quá mức hèn hạ hay không?



Liễu Trần Phong vừa nhổ một bãi nước bọt xen lẫn máu tươi, có thể nhìn ra hắn bị thương không nặng, hiện tại phải nhìn con của mình bị ta giẫm đạp như chó trên mặt đất, hai ngón tay bị chặt, một cái bị giẫm nát, tự nhiên đau lòng vạn phần.