Vô Thường

Chương 607 : Gặp mặt kẻ thù, rất tức giận

Ngày đăng: 21:44 21/04/20


Đường Điểm Điểm ức chế hô hấp tới cực hạn, trốn phía sau Đường Phong, vô cùng căng thẳng.



- Không có ai sao.



Đường Phong cũng không dám khẳng định. Tuy rằng có những dấu hiệu của nó cho thấy, bên trong xác thực không có ai, nhưng Đường Phong luôn có cảm giác không ổn. Người của Chung gia không lý nào lại ngu ngốc đến thế, đóng sập cửa đá từ bên ngoài.



Nhưng nếu bên trong có người, hiện tại cũng nên có phản ứng mới đúng.



- Cứ phá bỏ tấm cửa đá này ra sẽ biết liền.



Đường Điểm Điểm đề nghị:



- Nói không chừng bên trong giấu thứ tốt gì đó, cho nên bọn họ mới đóng cửa đá này lại.



Đường Phong quay lại nhìn nàng một cái, trong lòng nghĩ lời của nàng cũng có lý, liền gật đầu nói:



- Lục tỷ lui ra sau, để ta thử xem có thể mở được hay không.



Điểm Điểm ưng thuận lui ra sau vài trượng.



Đường Phong hít một hơi thật sâu, chìa tay bắn ra một thanh khảm đao.



Cuồng Lôi Đao dài ba thước ba nặng tám trăm cân, phá sơn cắt núi, rất dễ dàng. Lúc vung chém có tiếng sấm tiếng sét đánh. Thiên binh này là đạt được từ Hôi Y Bảo của Bí cảnh Bạch Đế, lúc đó tổng cộng nhận được mười sáu thanh Thiên binh, tuy nhiên Đường Phong chỉ sử dụng Độc Ảnh Kiếm mà thôi, còn lại mười lăm cái vẫn chưa dùng tới.



Thế nhưng hiện tại, để chém mở tấm cửa đá làm bằng Huyền Vũ Thạch này, phải sử dụng thanh khảm đao này rồi.



Những cửa đá này có thể chịu đựng được sự công kích của cao thủ Thiên Giai Đỉnh Phong mà không hỏng. Bản thân mình có thể chém nó được không, trong lòng Đường Phong cũng không chắc.
Tức thì Đường Điểm Điểm biến sắc:



- Một trong sáu đại Linh Giai của Chung gia?



Hai nhà Đường Chung thù hận hai mươi năm, Đường Điểm Điểm đương nhiên biết sáu vị cao thủ Linh Giai của Chung gia là ai, lúc này vừa nghe Đường Phong trả lời ra tên của Chung Sơn, nàng đã cảm thấy toàn thân nhũn ra.



- Thập Thất đệ, chạy mau!



Giọng nói Đường Điểm Điểm run rẩy, tuy rằng miệng kêu nhưng ngay cả khí lực chạy trốn mình cũng không nhấc nổi.



Nàng lúc này chỉ là Thiên Giai trung phẩm, đâu có khả năng ngăn được cao thủ Linh Giai? Chỉ có thể đối với nguy cơ trước mắt thì kêu Đường Phong chạy trốn, chạy là phản ứng theo bản năng.



Chính vào lúc này, hai mắt của Chung Sơn đang nhắm chặt chậm rãi mở ra, tràn ngập sự phẫn nộ và oán độc, nhìn chằm chằm Đường Phong, nói:



- Tiểu tử ngươi muốn chết!



Đường Phong khẽ cười:



- Trưởng lão Chung Sơn, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng?



- Là ngươi?



Cuối cùng Chung Sơn cũng nhìn rõ diện mạo của Đường Phong, lúc đó hắn ta chạy ra từ Bạch Đế thành đã buông lại một câu:



- Lão phu nhớ kỹ mặt mũi của tên tiểu súc sinh ngươi.