Vô Thường
Chương 612 : Ai làm, đứng ra
Ngày đăng: 21:44 21/04/20
Đưa mắt nhìn toàn bộ, ít nhất có hơn một trăm năm mươi người bình an trở về. Hơn một trăm năm mươi người này chậm rãi đi tới, mang theo sát khí
máu tanh ngút trời, thế nhưng trên mặt người nào cũng đều tràn ngập sự
vui mừng của đại cừu đã báo.
Các đệ tử Đường gia chờ tại cửa
chính nhanh chóng tiến lên đón lấy mấy người anh em ruột thịt bị thương
rất nặng nhanh chóng đưa vào bên trong nhà cứu chữa. Những đôi mắt còn
lại trông mong nhìn hai vị gia chủ, chờ đợi một đáp án đối với việc đêm
qua tập kích bất ngờ. Mặc dù từ những dáng vẻ vui mừng của đệ tử Đường
gia đã đoán biết ra một chút manh mối, nhưng dù sao cũng không thể chứng thực được.
Đường Ngạo nhìn lướt qua mọi người, dùng giọng nói thong thả trầm thấp, ngắn gọn nói:
- Thắng!
Thực sự thắng. Có thể ở trong Chung Linh cốc giết xong lại quay ra, hai trăm người mang đi trở về hơn một trăm năm mươi người, bất luận tình hình
phía bên Chung gia thế nào, Đường gia cũng thắng! Huống chi, tổn thất
bên Chung gia thảm trọng, con số đệ tử tử thương nhiều hơn so với Đương
gia. Tuy rằng Đường Ngạo không biết cấm địa Chung gia rốt cuộc xảy ra
chuyện gì nhưng cũng biết tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Nhất là
Chung Sơn cuối cùng bạo phát khí thế Linh Giai, khiến Đường Ngạo càng
lưu tâm.
Mọi người Đường gia sau giây lát trầm mặc thì bùng lên tiếng hoan hô vang vọng đất trời, đinh tai nhức óc.
- Tất cả đi nghỉ ngơi đi. Ai có thương chữa thương, không bị thương thì
khôi phục, trong thời gian này phải canh phòng nghiêm ngặt Chung gia đến trả thù!
Đường Ngạo phất phất tay nói, dứt lời đi vào nhà lớn Đường gia, để mặc đệ tử Đường gia vui sướng cùng nhau.
Hơn một trăm năm mươi người trở về nghiễm nhiên trở thành công thần của
Đường Gia. Một số đệ tử Đường gia này không thể đi vào mặc sức để một
hai huynh đệ tỷ muội thân quen tóm lấy không ngừng hỏi về trận chiến đấu đêm qua. Nghe bọn họ thuật lại tình hình mình tự tay đâm cừu địch thì
càng cảm thấy hả lòng hả dạ.
Tuy nhiên, những người trở về này
đều không ngoại lệ cùng cảm thấy nghi hoặc đối với hai sự kiện. Một là
lúc trời sắp sáng sau Chung Linh cốc một cao thủ Linh Giai bạo phát khí
thế, cấm địa Chung gia sụp đổ, hai là sau nhà Chung gia bị đốt cháy.
Hai sự việc này quá mức kỳ lạ không ai hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Dù
sao nơi đó là hậu phương lớn của Chung gia, Đường gia chỉ có đi hai trăm người, hắn là không ai có thể đánh giết tới đó.
Tuy nhiên bọn họ cũng biết, lúc này đây nhiều người trở về như vậy cũng là nhờ phúc của
hai sự kiện đó. Lúc giây phút rút lui sau cùng, nếu không có hai sự kiện đó lôi kéo sự chú ý của hầu hết các đệ tử Chung gia, bọn họ không thể
dễ dàng chạy thoát ra khỏi Chung Linh cốc, số người tử thương tuyệt đối
chỉ tăng chứ không giảm.
Nhưng, rốt cuộc là ai có bản lĩnh lớn như vậy? Tất cả mọi người đều không hiểu.
Đường Phong đang ở trong Thính Tuyền Cư tắm rửa, thay đổi y phục sạch sẽ, đợi một lát sau, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô cũng đều đã trở về. Tuyết
Nữ cố ý qua quan sát Đường Phong một chút, phát hiện hắn không có gì khả nghi, lúc này mới yên lòng.
Sự náo nhiệt của Đường gia kéo dài
vài ngày, đã trong nhiều ngày rồi, hầu như mọi người đều bàn luận đại
chiến đêm hôm đó tại Chung Linh Cốc, tự mình trải qua thì thao thao bất
tuyệt, hoặc giải thích đúng sự thật, hoặc trắng trợn nói khoác, những
người nghe khác được như bị say rượu.
Đường Gia Bảo mấy ngày nay
cũng phòng thủ nghiêm mật, chỉ sợ người Chung gia trong cơn tức giận
quay về dấy binh đến xâm phạm. Nhưng, Chung gia lần này bị lỗ vốn lớn
vậy mà không thông báo một tiếng sao, che giấu làm gì?
Một người ồ lên một trận.
- Chung Sơn bị giết ư?
Đường Đỉnh Thiên trợn mắt hỏi.
- Đúng, bị người ta một đao chém bay đầu! Ba tên được chọn tham gia đại tỉ thí gia tộc cũng bị người ta đánh chết.
Đường Ngạo gật đầu:
- Quả thật là sảng khoái, ha ha ha! Công lao lớn nhất, so với việc giết
chết hơn bảy mươi Thiên Giai Chung gia còn lớn hơn. Rốt cuộc là ai làm,
đứng ra trước mặt ta, lão phu không đánh đâu!
Mọi người Đường gia lập tức xôn xao, toàn bộ sân rộng giống như chợ bán thức ăn. Chung Sơn
là một Linh Giai, vậy mà lại bị một đệ tử Đường gia chặt bỏ đầu, công
lao này thật sự là quá lớn.
Hơn nữa mọi người quan sát, gia chủ hôm nay vô cùng vui sướng, đâu sẽ đánh công thần kia? Chắc chắn là sẽ khen thưởng người đó.
Chỉ là náo nhiệt lại náo nhiệt, nhưng không ai chính mồm thừa nhận mình làm.
Đường Long và Đường Tử Thư quay đầu liếc nhìn Đường Phong, Đường Phong ho nhẹ một tiếng, cúi đầu thấp gãi mặt, Đường Điểm Điểm thì lấy tay che nửa
mặt của mình, lén lút trốn ra sau Đường Phong.
Tuy nói Chung Sơn
chết là do công lao của Đường Phong, nhưng ba người được chọn tham chiến cũng là do bốn người họ hợp lực đánh chết. Đối tượng gia chủ lần này dò hỏi đến, bốn người cũng có phần.
Đường Ngạo khẽ cười:
-
Không ai thừa nhận ư? Được, được lắm. Tuy rằng lão phu cũng rất tán
thưởng người có công không kiêu ngạo này, nhưng lão phu cũng rất muốn
biết rốt cuộc là ai có năng lực lớn như vậy.
Nói xong, Đường Ngạo quay sang bên cạnh vẫy vẫy tay, lập tức có đệ tử Đường gia cầm một
chiếc khay được trùm vải đỏ đi ra đưa tới trên tay Đường Ngạo.
Đường Ngạo lấy tay lật tấm khăn đỏ ra, trên khay được bày ra gì đó khiến cho
ánh mắt mọi người nhìn không chớp. Bởi vì đó là mười khối linh thạch
tròn!
- Đây là những linh thạch còn lại cuối cùng mười năm tới,
bất kể ngươi là nam hay nữ, là lớn hay nhỏ, bất kể ngươi là đệ tử bổn
gia hay là đệ tử nhánh bên, đứng ra, mười khối linh thạch này là của
ngươi, ngoài ra còn được phong một chức vụ trưởng lão gia tộc, được
trưởng lão cung phụng!
Vô số ánh mắt đỏ ngầu, chỉ riêng mười khối linh thạch này đã có sự mê hoặc lớn, hơn nữa còn được trưởng lão cung
phụng, những lợi ích thu được khác xa tưởng tượng mọi người.
Trưởng lão Đường gia có thể nhận linh thạch để tu luyện, đồng thời có địa vị
rất lớn trong gia tộc, nếu như lúc này có người đứng ra, có thể nói là
Nhất Phi Trùng Thiên.
Nhưng lại không ai đứng ra, bởi vì Đường
Phong không có tâm tư này, mà Đường Phong không đứng ra, đám người Đường Long chẳng lẽ không biết xấu hổ lại đi ra ngoài? Chuyện tối hôm đó,
Đường Phong chiếm hơn nửa công lao.