Vô Thường

Chương 622 : Ta muốn leo lên

Ngày đăng: 21:44 21/04/20


Ngay sau đó, Đường Phong cởi áo ngoài quăng sang cho nàng, mở miệng nói:



- Cô yên tâm, coi như là coi heo mẹ đều hấp dẫn hơn cô. Ta sẽ không nảy sinh tà niệm gì với cô cả.



Trang Tú Tú tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt, một tay bắt lấy quần áo, trừng mắt căm hận nhìn Đường Phong, nhưng bên kia hắn đã ngồi xuống tĩnh tọa.



Thở ra từng hơi thật mạnh, Trang Tú Tú hận không thể chém chết tên nam nhân trước mặt, nhưng nàng nghĩ hay vẫn là nhẫn nhịn. Cúi đầu nhìn bộ quần

áo, vẻ mặt đấu tranh một hồi mới đưa quần áo quấn lấy thân thể của mình.



Một luồng hơi ấm bao quanh toàn thân, trên quần áo còn có hương vị của...

Hương vị của người khác. Thứ này làm cho tinh thần không an ổn, suy nghĩ lung tung.



- Này, ngươi tên gì?



Trang Tú Tú phát hiện

thẳng đến bây giờ mình còn chưa biết tên của nam nhân này, trái lại hắn

lại biết rõ lai lịch của mình, hôm qua cao thủ Linh Giai chỉ gọi hắn là

Đường công tử mà thôi. Cũng không nói ra tên thường của hắn.



- Đường Phong!



Đường Phong mở mắt trả lời.



- Sao ta chưa từng nghe qua tên ngươi?



Trang Tú Tú tiếp tục hỏi:



- Tất cả đệ tử trẻ tuổi của Linh Mạch Chi Địa, chỉ cần có thực lực ta đều biết, nhưng sao lại không nghe qua tên ngươi.



- Ta đến từ thế tục, đến nơi đây còn chưa đầy một tháng.



Đường Phong cũng chỉ là ngồi xuống bình thường, trong này không thể vận cương khí, cũng không vận chuyển công pháp được, ngồi xuống cũng chỉ là khôi

phục thể lực và tinh thần thôi mà thôi.



- Thế tục?



Trang Tú Tú kinh ngạc nói:



- Trong thế tục cũng có thể xuất hiện cao thủ như ngươi? Không phải linh khí chỗ đó rất loăng sao?



- Thế tục thì làm sao? Có phải người trong Linh Mạch Chi Địa các cô có thành kiến với thế tục?



Đường Phong khẽ cười:


- Đừng hiểu lầm, không phải ta quan tâm tới ngươi, chỉ vì bây giờ chỉ có

hai người chúng ta, nếu người ngã chết, ta chỉ còn một mình.



Đường Phong nở nụ cười, hé miệng nói:



- Rốt cuộc có được hay không, phải thử mới biết được. Chúng ta tốn quá

nhiều thời gian ở nơi đây, xem ra hôm nay muốn thoát ra ngoài chỉ còn

cách thử phương pháp ngu xuẩn này.



- Tùy người.



Trang Tú Tú lạnh nhạt nói.



Đường Phong dùng tay bắn ra hai thanh phi đao, đứng dưới vách đá hít sâu một hơi, quay đầu hỏi Trang Tú Tú:



- Cô không đi lên cùng ta?



- Không!



Trang Tú Tú trả lời dứt khoát.



- Được.



Đường Phong gật nhẹ đầu, lại xoay người, dùng lực mạnh cắm mạnh phi đao vào vách núi.



Nhờ hai thanh phi đao, Đường Phong không ngừng trèo lên trên.



Mười trượng, hai mươi trượng, ba mươi trượng... Tốc độ của Đường Phong không nhanh không chậm, nhưng rất vững chắc, khi Đường Phong lên tới độ cao

năm mươi trượng, Trang Tú Tú mới ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trên mặt lộ ra buồn khổ và cô đơn.



Đường Phong nếu thật sự lên được, vậy ở

nơi này chỉ còn một mình nàng, Trang Tú Tú dù sao cũng là nữ nhân, một

mình ở trong hoàn cảnh này, luôn có chút sợ hãi. Với lại thực lực của

nàng bây giờ căn bản không thể tự mình đối phó linh thú lục giai, một

khi gặp phải chỉ có đường chết.



Treo người ở trênh vách núi,

Đường Phong không có chỗ nào để mượn lực, chỉ có hai thanh phi chịu đựng sức nặng của cơ thể, từng chút từng chút tiến lên.



Từng động tác của Đường Phong đều rất cẩn thận, nếu xảy tay trong phút chốc sẽ ngã

xuống dưới ngay. Tay phải chậm rãi đưa lên, dùng lực đâm mạnh vào vách

đá.