Vô Thường
Chương 621 : Nữ nhân dũng mãnh
Ngày đăng: 21:44 21/04/20
Âu Dương Vũ lại nhìn Đường Phong, mở miệng nói:
- Đường công tử,
trận chiến hôm nay coi như Âu Dương chịu thua, lần sau lại tiếp tục. Hôm nay Âu Dương ta muốn tìm đường ra ngoài, công tử đi cùng với ta hay
chúng ta mỗi người đi một ngả?
Đường Phong cười ha ha hai tiếng, nói:
- Âu Dương tiên sinh quang minh lỗi lạc, khi đi với ngươi tuy ta không lo lắng bị ngươi ám toán. Nhưng đáng tiếc bản thiếu gia lại không tin
chính mình, tốt nhất vẫn là tách ra.
Nếu thật sự đi cùng với hắn, Đường Phong đoán chừng bản thân sẽ suy nghĩ làm thế nào để chơi chết
hắn, cướp lấy kiếm linh trong Tàng Phong Kiếm. Nhưng Âu Dương Vũ có thể
dễ dàng đối phó sao? Ở nơi nguy hiểm đầy đất này, tốt nhất không nên nảy sinh tranh đấu với hắn, kết quả chỉ là lường bại câu thương, nói không
chừng mang thân nuôi linh thú.
Vả lại, Trang Tú Tú còn ở nơi này, Đường Phong vẫn luôn không hiểu tại sao cô gái này lại tới đây, hơn nữa còn đần độn rơi xuống.
- Đường công tử có thể nói thẳng suy nghĩ trong lòng, cũng coi như là quang minh lỗi lạc...Ài!,đáng tiếc...
Âu Dương Vũ thở dài một tiếng
- Nếu không phải vì quan hệ với Linh Khiếp Nhan, chúng ta cần gì phải tới mức ngươi chết ta sống?
- Đường công tử đi bên nào?
Âu Dương Vũ mở miệng thăm dò, hẻm núi núi này giống như các hẻm núi bình
thường khác, bề rộng khoảng chừng hơn mười dặm, kéo dài hai chiều nam
bắc, không rõ dài bao nhiêu, nếu muốn mỗi người đi một ngả. hai người
chỉ có thể chọn một hướng để đi.
- Bên này.
Đường Phong tùy tiện chỉ một bên.
- Vậy Âu Dương đi bên này.
Âu Dương Vũ ôm quyền chào Đường Phong, cười nói:
- Chúc Đường công tử sớm ngày tìm được đường về nhà, thoát khỏi nơi đây, cáo biệt.
- Ngươi cùng vậy.
Đường Phong tự dưng có chút thương cảm.
Âu Dương Vũ hết sức dứt khoát, nói đi là đi, tuy là Vân Hải Chi nhai là
một nơi lạ lẫm đối với hắn, nhưng hắn là cao thủ Linh Giai, vẫn phải có
chút dùng cảm đấy.
Đúng như lời của Âu Dương Vũ, Đường Phong cùng tin rằng trời không tuyệt đường người. Nơi này mặc dù có chút quỷ dị,
nhưng không thể không có một cái đường ra.
Âu Dương Vũ đi rồi,
Đường Phong cũng quay đầu đi sang hướng ngược lại, đi được vài bước bất
chợt quay người lại, nhìn chằm chằm vào Trang Tú Tú đang theo sau hắn.
Vừa này chỉ mãi cùng Âu Dương Vũ nói chuyện, mà hoàn toàn quên mất cô gái này.
- Cô đi theo ta?
Đường Phong nhướng mày.
- Chẳng lẽ ta đi theo tên kia sao?
Sắc mặt Trang Tú Tú lạnh nhạt:
- Tuy hai người các ngươi đều làm cho người ta chán ghét, nhưng tên kia
ghê tởm hơn một ít, ta tất nhiên chỉ có thể đi theo ngươi.
Ngày hôm sau Đường
Phong từ từ tỉnh lại, cảm thấy tinh thần thoải mái, vô cùng hăng hái.
Ngồi xuống một đêm làm cho thể lực và tinh thần của hắn khôi phục toàn
bộ tới trạng thái tối nhất. Vận thử Vô Thường Quyết, phát hiện cương khí không thể nào phát ra, giống như là bị người nhốt lại trong kinh mạch
vậy.
Bỗng nhiên bên cạnh truyền tới một loạt tiếng kêu canh cách
rất nhỏ, Đường Phong nhìn về nơi phát ra tiếng. Chỉ thấy Trang Tú Tú như bồ câu trong mùa đông giá rét. toàn thân co rúc ở trên thân cây, hai
tay ôm đầu gối, khuôn mặt nhợt nhạt, bờ môi trắng bệch, răng trên cùng
răng dưới đập vào nhau không ngừng. mái tóc nàng cũng phủ đầy sương
trắng.
Nữ hãi tội nghiệp, sao lại bị đông cứng thành như vậy?
Lúc này, cô gái nhìn chằm chằm Đường Phong, trong ánh mắt chứa một thứ gì
đó không nói rõ được, dường như nàng nghĩ không ra tại sao Đường Phong
ngay cả đánh rắm cũng không có, còn nàng ngược lại bị lạnh thiếu chút
nữa đóng băng.
- Cô lạnh thế sao không nói tiếng nào?
Đường Phong nhíu mày nói.
- Không muốn, quấy rày người khác!
Hàm răng Trang Tú Tú va lên những tiếng đinh đang.
Đường Phong mấp máy cái miệng, không biết nên cùng cô gái này nói cái gì cho phải.
Từ trên cây nhảy xuống, sau một lúc đi về phía trước, Trang Tú Tú lúc này
mới trở lại bình thường, khác hẳn bộ dáng yếu ót vừa rồi, khôi phục lại
sự lạnh lùng vốn có.
Đường Phong nghiêm túc tìm kiếm đường ra,
dọc đường cũng gặp phải hai con linh thú. nhưng thưc lực cũng không quá
mạnh, ngũ giai lục giai đối với thủ đoạn của Đường Phong và Trang Tú Tú
đều có thể giải quyết rất nhanh.
Đến buổi tối, Đường Phong chất
lên đống lửa đem một ít thịt thú lấp vào bụng. Trang Tú Tú giống như làm ảo thuật, cởi ra một cái khăn lụa. lấy ra từ bên trong vài trái quả dại. Bắt đâu từ từ ăn. trái cây này chắc là đắng chát, khi ăn lông mày năng nhăn lại nhưng vẫn đẩy trái cây đưa vào trong miệng.
Dập tắt đống lửa. Đường Phong lại trèo lên trên cây nghỉ ngơi, Trang Tú Tú cũng bám theo sao.
Đến nửa đêm, Đường Phong lại nghe thấy tiếng hai hàm răng nhẹ va vào nhau
canh cách, khẽ mở mắt nhìn sang bên cạnh. Trang Tú Tú đang co rúc ở dưới thân cây, mặc dù lạnh đến phát run cũng không rên một tiếng.
Đường Phong thở dài, đứng dậy đi tới bên nàng.
- Ngươi. muốn làm cái gì?
Trang Tú Tú giống như gặp phải địch nhân, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng
người đang đi tới gần mình, bàn tay nhỏ bé khẽ đặt lên chuôi kiếm, từ từ rút kiếm ra khỏi vỏ.
- Tới sàm sờ cô!
Đường Phong tức giận nói, một bên nói chuyện một bên cởi y phục của mình.
Trang Tú Tú hoảng sợ, nói đe dọa:
- Ta biết bây giờ không đánh lại người. Nhưng ... Nếu ngươi có ý quấy
rối, ta sẽ lập tức chết trước mặt ngươi. làm cho ngươi bơ vơ suốt đời,
sống một mình ở chỗ này.
Đường Phong không kìm được cười:
- Lần đầu tiên ta nghe thấy lời đe dọa có sáng tạo như vậy, đúng là mở rộng tầm mắt.