Vô Thường
Chương 648 : Chém giết
Ngày đăng: 21:44 21/04/20
Người cầm kiếm như bị sét đánh, há miệng phun ra một vũng máu, ngửa mặt bay ra sau nhiều trượng, sau đó ngã gục xuống, giãy dụa một hồi vẫn chưa đứng lên được.
Trước đây, lúc còn ở Bạch Đế bí cảnh, Đường Phong có thể cứng rắn chống lại một người Thiên Giai thượng phẩm không rơi vào thế hạ phong. Hôm nay, tuy rằng cảnh giới chưa tăng, nhưng thực lực đã có sự tăng trưởng, đối phó với một Thiên Giai trung phẩm tất nhiên sẽ dễ như trở bàn tay.
Một kiếm chém bay người cầm kiếm, Đường Phong cầm kiếm mà đứng, thản nhiên nhìn vẻ mặt xanh xao của lão nhị Lý gia.
Hiện tại, suy nghĩ trong đầu lão nhị Lý gia đầy hỗn độn, căn bản không nghĩ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hai huynh đệ mình đều là Thiên Giai trung phẩm, liên thủ đối phó một người Thiên Giai hạ phẩm lại thất bại thảm hại như vậy. Loại sự tình này nếu là trước đây, đánh chết hắn cũng sẽ không tin. Nhưng hôm nay sự thực xảy ra ngay trước mặt, hắn không tin cũng phải tin.
Sửng sốt mất một lúc, lão nhị Lý gia đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, quay người, mạnh mẽ đánh ra mấy chưởng về phía Đường Phong. Chưởng phong vừa đánh tới, trong nháy mắt liền quay người bỏ chạy, hoàn toàn không để ý đến người huynh đệ ngã trong vũng máu đang giãy dụa xin giúp đỡ.
Đường Phong dễ dàng né tránh chưởng phong, nhìn theo bóng lưng của lão nhị Lý gia hoảng sợ không có cách nào khác đành chọn lựa chạy trốn, chậm rãi lắc đầu, vừa rồi thấy hai người huynh đệ phối hợp ăn ý, còn tưởng rằng bọn họ là huynh đệ tình thâm, nhưng hiện tại mới thấy loại tình nghĩa này cũng phải tùy từng trường hợp.
Người không vì mình a! Tình cảm huynh đệ dù sâu đến mức nào, khi tai vạ đến nơi cũng phải quẳng sang một bên.
Nhưng ở trước mặt Đường Phong, hắn có thể chạy trốn được sao? Nhất là Đường Phong còn tinh thông ám khí.
Để lưng bỏ trống giơ ra trước một cao thủ ám khí cao thủ, việc này tuyệt đối là một hành vi ngu ngốc. Vừa rồi, Đường Phong đối phó với bọn họ, chỉ mới dùng kiếm pháp và thân pháp mà thôi, không hề tung ra toàn bộ thực lực.
Ám khí mới là bản lĩnh sở trường nhất của Đường Phong!
Loáng một cái, phi đao hiện ra, ba chiếc phi đao xếp thành hình chữ phẩm, mang theo tiếng xé gió bén nhọn. Trong nháy mắt liền ập tới hai vai và lưng của lão nhị Lý gia.
Lão nhị Lý gia phản ứng không chậm, nghe tiếng gió, thân hình liền đưa qua đưa lại, dĩ nhiên trong cảnh ngộ nguy hiểm khiến hắn tránh được sự tập kích của ba thanh phi đao.
Nhưng không đợi hắn kịp vui mừng trước cơ may đó, thì ba chiếc phi đao vừa bay qua thân thể hắn hình như có mắt, từ phía trước lại chuyển động bay trở về.
Sự biến đổi này quá mức bất thình lình, cũng không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn nằm ngoài trình độ hiểu biết của lão nhị Lý gia đối với phi đao. Căn bản không thời gian chống đối nữa, lão nhị Lý gia mở mắt trừng trừng nhìn tam chiếc phi đao trước sau đang lao tới vị trí chính giữa, thậm chí ngay cả cương khí hộ thân cũng chưa kịp khởi động.
Không cần phải nói tới ba tấm thẻ bài kia, chắn chắn là trị giá ba đồng tiền. Còn ba mảnh tàng bảo đồ, lại khiến ánh mắt của Đường Phong sáng ngời.
Theo sự nhận biết của bản thân, ba mảnh bản đồ nhỏ này, thực sự có một mảnh mà mình cần, mặt trái có khắc một chữ thập. Chỉ có điều hiện tại, mình chỉ có hai mảnh, tạm thời còn chưa thể ghép được, căn bản cũng nhìn không ra đầu mối, chỉ có thể nghĩ biện pháp thu hồi được tám mảnh còn lại mới được.
Nhìn lại hai mảnh tàng bảo đồ nhỏ còn lại đích, Đường Phong không khỏi nở nụ cười. Lần này thực sự là quá tốt rồi. Chỉ ở trên cây nghỉ tạm một đêm, mà cũng có thể thu hoạch được.
Điều bất ngờ này khiến Đường Phong cảm thấy hài lòng, không phải bởi vì nguyên nhân nào khác, mà chỉ vì hai mảnh tàng bảo đồ kia lại có thể ghép lại thành một tàng bảo đồ hoàn chỉnh.
Mặt trái mỗi một mảnh bản đồ nhỏ đều có khắc một chữ nhị! Hai mảnh này khi ghép lại với nhau, không hề có khe hở nào, hiển nhiên chúng được cắt ra từ chính một tàng bảo đồ hoàn chỉnh.
Trách không được hai người huynh đệ Lý gia muốn đuổi theo đệ tử Lương gia không tha, nghĩ đến việc bọn họ cũng nhận biết được mảnh tàng bảo đồ trên người đệ tử Lương gia là mảnh bản đồ mà bọn họ cần, lại không nghĩ rằng tất cả đều tiện nghi cho Đường Phong.
Tuy rằng, tàng bảo đồ này chỉ địa điểm giấu kho báu chỉ có hai đồng tiền, nhưng cũng là đồng tiền, là tiêu chuẩn trực tiếp để xét đoán thành tích. Tất nhiên, Đường Phong không lý nào lại buông tha.
Rút ra tấm địa đồ mà người đã dẫn mình đi vào Vân Liên Sơn đã đưa, Đường Phong tỉ mỉ đối chiếu một chút giữa tấm bản đồ trên tay và địa đồ Vân Liên Sơn. Hiện giờ địa điểm giấu bảo vật cách vị trí hiện tại của mình cũng không quá xa, đại khái chỉ có mấy chục dặm.
Hiện tại nên đi tìm đồng tiền? Hay chờ chắc chắn gom được đủ số lượng mảnh tàng bảo đồ rồi đi tìm một thể?
Cả hai cách đều có cái lợi cũng có cái hại. Sau khi suy nghĩ một lát, Đường Phong quyết định hay là nên đi trước để tìm ra đồng tiền thì hơn. Loại chuyện này phải tiên hạ thủ vi cường, nói không chừng có người mèo mù với được chuột chết, để tìm kiếm đồng tiền thuộc về mình. Nếu như đụng phải loại chuyện này, thì thực sự là mệt lớn rồi.
Sau khi đã quyết định, Đường Phong lại từ trên cây nhảy xuống, chạy theo hướng tàng bảo đồ đã chỉ dẫn.
Địa đồ đánh dấu cũng không quá chuẩn xác. Thực tế, để tìm địa điểm giấu bảo vật, Đường Phong đã phải đi một thời gian dài. Vòng đi vòng lại trong một phạm vi lớn, Đường Phong mới phát hiện ra một nơi có dáng vẻ tương tự với hình vẽ trên tàng bảo đồ. Hắn đi qua lật hai tảng đá lên, cúi người xuống thò tay xuống đất, đào trong chốc lát, từ bên trong hiện ra một cái túi.
Khẽ lắc lắc, bên trong truyền đến tiếng leng keng dễ nghe.
Làm được rồi! Đáng tiếc chỉ là hai đồng tiền mà thôi. Lấy đồng tiền từ trong túi ra, Đường Phong tỉ mỉ quan sát một lát. Thứ này nói là đồng tiền, nhưng chất liệu cũng không giống lắm, là đồng mà không phải đồng, đặt vào tay cũng thấy nặng, đại khái là đã bỏ thêm vật liệu gì khác để chế luyện ra, cũng không sợ có người giả tạo.