Vô Thường

Chương 661 : Sao lại là ngươi

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Muốn lên đến đỉnh núi, chỉ có dựa vào bản lĩnh thật sự của mình mới được! Trong nháy mắt, một cỗ nhiệt huyết dâng trào trong người Đường Phong. Trong cuộc tỷ thí gia tộc này, suốt chặn đường cho đến bây giờ có thể nói hắn hầu như không gặp phải nguy hiểm gì, cũng không gặp phải khó khăn gì, khó khăn lắm mới gặp được một tình huống vừa có ý nghĩa lại vừa có tính khiêu chiến, hắn sao có thể bỏ qua?



Dồn cương khí quán nhập xuống lòng bàn chân, mỗi bước đạp xuống đều nặng tựa ngàn cân, đạp lên đá vụn khiến chúng vang lên tiếng rắc rắc, sau đó rào rào lăn xuống phía dưới. Tốc độ chạy về phía trước vẫn không chậm lại chút nào, bây giờ tuy là ban đêm, nhưng vầng trăng tròn vạnh trên bầu trời giúp Đường Phong có tầm nhìn rất tốt, giúp hắn có thể quan sát cả sáu phương hướng khi tiến lên, sớm tìm được điểm dừng chân trước một bước.



Phía trên có một khối đoạn thạch chắn ngang lối đi, Đường Phong điểm chân xuống một cái, đạp thành hai cái hố to trên vách đá, thân hình như chim yến, ngoặt sang một bên, hạ thân vào một nơi khác có thể tiếp tục tiến lên, người còn chưa đứng vững, gió núi đột nhiên mãnh liệt hơn rất nhiều, thổi mạnh đến nỗi Đường Phong chao đảo sắp ngã, trong lúc hốt hoảng, Đường Phong lại nhảy thêm một cái từ chỗ vừa đặt chân, nghiêng người lao trở lại, vừa đúng rơi lên trên đoạn thạch, ổn định thân hình.



Toàn thân toát mồ hôi lạnh, ngọn cô phong này quả thực người bình thường không thể đi lên được, hơi bất cẩn một chút thì có thể sẽ vạn kiếp bất phục, cho dù là cao thủ Thiên Giai, một khi bị cuồng phong thổi rơi xuống phía dưới, chỉ e kết quả cũng chẳng tốt đẹp gì.



Hít sâu một hơi, ngừng lại một chút trên đoạn thạch, Đường Phong tiếp tục đi lên phía trên.



Tính khiêu chiến bộc lộ rất nhiều dọc theo đường đi, phần lớn đều không có vị trí đặt chân, gặp phải tình huống này, Đường Phong buộc phải đảm bảo một hơi thở có thể nhảy liền một lúc mấy lần, thậm chí mười mấy lần, mỗi điểm chạm chân đều phải chọn ở nơi rắn chắc, sau khi hạ xuống phải bật người nhảy đi ngay, một khi có chút dừng lại thì có thể sẽ té rơi xuống phía dưới.



Đây là sự khảo nghiệm khá lớn đối với sự can đảm và sức phán đoán của một con người, may mà Đường Phong lại chẳng hề yếu kém ở hai phương diện này, đủ để đảm bảo cho hắn an toàn vượt qua con đường đang đi lên.



Sau nửa canh giờ, khi đỉnh núi đã gần trong gang tấc, Đường Phong có chút không nén được sự kích động, nửa canh giờ này, hắn không phạm sai lầm lần nào, điều đó mới có thể đảm bảo cho hắn an toàn đi đến vị trí hiện tại.



Cách đỉnh núi chỉ còn trăm trượng, tuy con đường phí trước càng hiểm trở hơn, gió núi đã mãnh liệt đến cực hạn, nhưng Đường Phong vẫn bình thản ung dung, vẻ mặt vô cùng nhàn nhã.



Năm mươi trượng, ba mươi trượng, mười trượng... Cuối cùng cũng đến rồi, Đường Phong hít sâu một hơi rồi đột ngột nhún mạnh tung người lao lên trên, lộn một vòng thật đẹp như diều hâu trở mình giữa không trung, vững vàng đáp trên đỉnh núi.



Suốt con đường lên đây, Đường Phong dường như đã quên đi mục đích chuyến đi lần này là tìm kiếm đồng tiền, một lòng chỉ muốn chinh phục ngọn cô phong này, bây giờ nguyện vọng đạt thành, trong lòng sục sôi, nhịn không được nỗi xúc động hú dài một tiếng.



Chẳng qua nỗi xung động này lập tức bị cắt ngang, người vừa lên đến đỉnh núi, phía sau có một luồng kình khí đột nhiên tập kích đến. Đường Phong cơ bản không thể ngờ rằng ở đây lại có người khác tập kích, trước khi lên đến đây cũng chưa quan sát hết tình hình trên đỉnh núi, đến khi luồng kình khí này ấp đến sau lưng thì hắn mới cảm giác được.



Cơ bắp toàn thân thắt chặt lại, đến thời gian xoay người Đường Phong cũng không có, trong nháy mắt lấy ra hai thanh phi đao, phóng chúng về phía sau, mang theo tiếng xé gió bén nhọn, trong khoảnh khắc phi đao phóng ra khỏi tay, Đường Phong cũng nhanh chóng lao về phía trước, thân người xoay vòng lại trên bờ vực đỉnh núi, bay xéo sang một hướng khác.



Hai tiếng "leng keng" vang lên khe khẽ, Đường Phong biết phi đao của mình đã bị người đánh văng ra, bất quá như vậy cũng đủ rồi. Hai thanh phi đao đó là hắn phóng ra bằng kinh nghiệm của mình, căn bản không trông mong nó có thể sát thương kẻ địch.



Xoay người lại, sắc mặt Đường Phong thâm trầm nhìn chăm chú vào kẻ đánh lén mình, tâm trạng vốn đang cao hứng bị phá nát tan tành.
Khá lắm! Đường Phong bất giác phải tán dương đối với cô gái này, cảm giác nhạy bén trong chiến đấu và sự nắm bắt chiêu thức của nàng, người bình thường căn bản không thể so sánh được, hắn căn bản không thể dẫn xuất tiết tấu của chiến đấu, vừa động một chút liền bị nàng hóa giải.



Đối mặt với nàng, Đường Phong quả thực cảm nhận được một chút áp lực mà hắn không cảm nhận được khi đối mặt với ngừơi khác.



Hai người đều sử dụng trường kiếm, về kiếm pháp mà nói thì Trang Tú Tú rõ ràng tinh thông hơn nhiều, Đường Phong thì cái gì cũng biết nhưng lại không tinh thông một cái gì hết, chỉ có ám khí là thế mạnh của hắn. Cho nên nếu đơn thuần chỉ dùng kiếm pháp đấu với nhau thì Đường Phong có thể rơi vào thế hạ phong, nhưng tốc độ của hắn rất nhanh, hoàn toàn có thể bù đắp chỗ khiếm khuyết trong kiếm pháp.



Âm thanh đinh đinh đang đang liên tiếp vang lên, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hai người đã xuất thủ được mấy mươi chiêu, hơn nữa lại ngang tài ngang sức, không ai kém hơn ai.



- Tú Tú, dừng tay đi, ta chỉ cần bọc đồng tiền đó thôi!



Đường Phong thực sự cũng lười đánh tiếp với nàng, hiện tại hai người đều không toàn lực xuất thủ, chỗ đặt chân trên ngọn cô phong đại khái chỉ khoảng ba mươi trượng vuông, cuồng phong gào thét, cứ đánh nhau như thế này, hễ có chút xíu nào bất cẩn thì rất có thể sẽ thành đại hoạ.



Nữ tử này tuy là đối thủ, nhưng trong khoảng thời gian trên Vân Hải Chi Nhai, nàng ít ra cũng đã cứu mạng hắn một lần, lúc đó nếu nàng buông tay thì hắn hiện giờ có thể vẫn còn ở dưới Vân Hải Chi Nhai. Chính vì nguyên nhân này, Đường Phong thực sự không đành lòng hạ sát thủ với nàng.



- Tên Tú Tú không phải để ngươi gọi!



Sắc mặt Trang Tú Tú khẽ giận, trên trường kiếm lưu động một mảnh hàn quang, nhiệt độ đột nhiên hạ thấp, quát lên một tiếng:



- Tuyết Băng!



Trường kiếm tấn công tới, ẩn ước có hàn phong rít lên, một làn hơi sương có thể nhìn thấy bằng mắt thường tuôn ra từ mũi kiếm, không khí đều bị ngưng kết lại.



Một chiêu kiếm này vừa xuất ra, khí thế của Trang Tú Tú liền biến đổi, phảng phất như biến thân thành một ngọn núi nguy nga, khiến người khác nhìn vào phải kính sợ. Còn Đường Phong đối mặt với một kiếm này lại có cảm giác như đối mặt với một ngọn tuyết sơn đang sụp đổ, cảm giác nặng nề áp bức và lạnh lẽo từ trên trời giáng xuống, đông cứng nội tâm hắn.



Đó chính là kiếm thế! Một người luyện kiếm đến trình độ nhất định mới có thể sử ra kiếm thế.



Đối mặt với một kiếm này, thần sắc của Đường Phong bất giác trở nên chuyên chú, lực lượng cương tâm của duệ kim chi khí truyền vào Độc Ảnh kiếm, một chiêu Phách Sát Kiếm bổ tới trước.