Vô Thường

Chương 680 : Giang hồ hiểm ác

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Nhưng hiện tại có suy nghĩ cẩn thận thì cũng đã muộn rồi, hai nắm đấm của Đường Phong liên tục đánh tới không hề ngừng nghỉ, dày đặc như cơm mưa tầm tã rơi như trút nước, hung hãn đánh lên hai tay của tên đệ tử Đỗ gia.



- Bình bình bình...



Chỉ trong ba hơi thở ngắn ngủi, Đường Phong đã đánh ra vô số quyền.



Cương khí hộ thân trên người của tên đệ tử Đỗ gia bị đánh tan, yếu đuối như vỏ trứng gà mỏng manh.



Dưới quyền kình hung mãnh đó, hắn hầu như không có động tác nào, chỉ có thể từng bước lui nhanh về phía sau đi, mượn đó để giảm bớt kình lực công kích tới của Đường Phong, tìm cách rút vũ khí ra ngăn địch, nhưng đối phương căn thức bản không cho hắn cơ hội.



Ngay khi cương khí hộ thân bị phá vỡ, hắn bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, thân hình như con diều đứt dây bay lên cao rồi trực tiếp rơi xuống khỏi lôi đài.



Cả quảng trường ồ lên, sau đó lại yên tĩnh như cõi chết!



Đường Phong hiên ngang đón gió, đứng trên lôi đài số mười ba, ôm quyền với tên đệ tử Đỗ gia đang loay hoay bò dậy dưới đất:



- Đa tạ!



Hai cánh tay của tên đệ tử Đỗ gia buông thỏng xuống hai bên người, sự đau đớn kịch liệt khiến hắn kiềm không được phải run lên, cương khí hung mãnh đã đánh nát hai cánh tay áo của hắn, lộ ra cánh tay bị đánh sưng đỏ lên.



Hắn bò dậy, sau đó quay lại nhìn Đường Phong, ánh mắt tràn ngập sự hoảng sợ, hai con ngươi run lên không ngớt, hai chân như đóng đinh trên mặt đất, muốn nhúc nhích cũng không được.



- Oẹ!



Bỗng một tiếng nôn vang lên, tên đệ tử Đỗ gia há mồm phun ra một ngụm máu tươi.



Bị thương và thất bại nhanh như vậy làm cho hắn cảm thấy không còn mặt mũi nào đối mặt với thế nhân, nhất thời khí huyết công tâm, nhưng sau khi nôn ra một ngụm máu, thần sắc của hắn đã đỡ rất nhiều.



- Bội phục!



Tên đệ tử Đỗ gia này nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu, sau đó lập tức chuồn vào trong đoàn người, sau trận này, hắn còn mặt mũi nào ở lại Bố gia trang? Hắn chỉ muốn nhanh chóng trở lại Đỗ gia, tìm một căn phòng chui vào trong đó đóng cửa lại, sau này sẽ không ra ngoài gặp ai nữa.



Tên đệ tử Đỗ gia này đã đi rồi, nhưng đám người đứng trước lôi đài số mười ba vẫn chìm đắm trong sự kinh ngạc.



Trong số những người đến xem náo nhiệt thì không phải toàn bộ đều là người ngoài nghề, ít ra cũng có một vài cao thủ bị đào thải lần trước, người ngoài nghề chỉ xem náo nhiệt bề ngoài, người trong nghề mới thấy bản chất bên trong, trận chiến vừa rồi, tuy chỉ có ba hơi thở ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để người ta nhìn ra không ít vấn đề.



Trong thời gian ba hơi thở đã có công phá cương khí hộ thân của một Thiên Giai trung phẩm! Mà chỉ bằng vào nắm đấm mà thôi! Có thể thấy nắm đấm của hắn nhanh biết bao, nắm đấm của hắn mạnh mẽ biết bao?


- Thôi đi, nhìn ngươi nghèo như vậy, còn lại ba vạn không cần nữa.



Chu Tiểu Điệp đưa tay giật lấy đan dược và ngân phiếu, ngón tay hoạt động liên tục, chớp mắt đã đếm xong xuôi, mặt mày rạng rỡ nhét vào túi bố đeo bên hông.



Tên đệ tử Đỗ gia khóc không ra nước mắt! Hắn bây giờ, cả người sạch trơn, chỉ còn lại thanh trường kiếm đeo bên hông mà thôi.



Thật xui xẻo!



Khi Đường Phong từ trên lôi đài nhảy xuống, vừa đúng lúc thấy hai bên đang giao dịch, không khỏi có chút hiếu kỳ.



Những người bên cạnh đồng loạt nhìn chăm chú vào hắn, đều đang nhẹ giọng bàn tán về tên Thiên Giai hạ phẩm kia, chỉ trong ba hơi thở đã đánh một Thiên Giai trung phẩm văng xuống lôi đài.



Đường Phong gật đầu với hai người, coi như chào hỏi.



Nhờ phúc của Đường Phong mà thắng một khoản lớn như vậy, Chu Tiểu Điệp nhìn tên dâm tặc này cũng thấy thuận mắt hơn rất nhiều, mi thanh mục tú, đến ngay cả nụ cười bủn



xỉn kia cũng bất giác ôn hòa hơn không ít, nàng rộng lượng thưởng cho hắn một nụ cười thật tươi.



Đường Phong vội vã đi nhìn xem tình hình chiến đấu của những người khác, tất nhiên không có ý tiến đến nói chuyện, hơn nữa có một số việc không thể nóng vội quá, Đường Phong đã quyết tâm tạo một hình tượng mạnh mẽ trong lòng Chu Tiểu Điệp trong cuộc đại tỷ thí lần này, hiện tại đã làm được bước đầu tiên, chuyện sau đó sẽ như nước chảy thành sông, nếu lúc này mà đi theo nói chuyện với nàng ta thì nhất định sẽ bị đối đãi lạnh nhạt.



Đi tới trước lôi đài số ba, Đường Phong nhìn lên trên lôi đài, đây là chiến trường của Đường Điểm Điểm, bất quá tình hình cuộc chiến lại khiến Đường Phong cảm thấy nghi hoặc.



Đối thủ của Lục tỷ rõ ràng là một Thiên Giai thượng phẩm, hơn nữa còn là Chung Lập của Chung gia. Đệ tử hai nhà Đường Chung đụng nhau thì làm gì có chuyện bình thản



nói chuyện, khi chiến đấu tuyệt đối là không chết không nghỉ.



Tình hình này của hai người bây giờ, đang đánh nhau với khí thế hừng hực, chiêu độc ác và cương khí hung mãnh tuôn ra ào ạt trên lôi đài, thế nhưng, ngoài dự đoán của mọi người,



Đường Điểm Điểm theo lý phải rơi vào thế hạ phong, thậm chí bị thua một cách dễ dàng, nhưng lúc này lại đang nắm quyền chủ đạo của chiến đấu, sắc mặt Chung Lập tái nhợt, lung lay sắp đổ, khổ sở chống đỡ công kích vô cùng hung mãnh của Đường Điểm Điểm.



Chuyện gì thế này? Đường Phong vốn nghĩ rằng, Lục tỷ có thể đi đến bây giờ đã là cực hạn rồi, chắc cũng sẽ bị đào thải trong vòng tỷ thí này. Nhưng bây giờ xem ra, nàng vẫn còn



có thể đi thêm một bước nữa!



Sau khi cẩn thận suy tính kỹ lại, Đường Phong bỗng phát hiện khí tức của Chung Lập không ổn định, cương khí có chút hỗn loạn, hiển nhiên là do đang bị nội thương. Bằng vào bản lĩnh của Đường Điểm Điểm, tuyệt đối sẽ không thể đả thương được Chung Lập trong thời gian ngắn như vậy.



Điều duy nhất có thể giải thích chính là Chung Lập đã bị thương trong cuộc tỷ thí vào buổi sáng, hơn nữa còn bị thương không nhẹ, cho nên mới rơi vào thế hạ phong trong lúc chiến đấu với lục tỷ.