Vô Thường

Chương 679 : Cược hay không?

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Tuy Chu Chính kiên trì giữ lập trường của mình, nhưng ngữ khí đã không còn khẳng định như trước nữa, ngay cả hắn cũng biết, sự chênh lệch của một đẳng cấp thì rõ rệt cỡ nào.



Người đứng bên cạnh nọ quay đầu nhìn Chu Chính, khẽ cười nói:



- Vị huynh đài đây, ngươi đã kiên trì như vậy, thế có muốn cược một ván không?



- Cược cái gì?



Chu Chính sửng sốt.



- Chính là cược vị Đường huynh này của ngươi có thể thắng hay không. Nếu hắn thắng, ta sẽ đưa cho ngươi hai mươi vạn lượng. Nếu hắn thua thì ngươi đưa cho ta hai mươi vạn lượng!



Chu Chính biến sắc, lúng túng một hồi nói không nên lời.



Hai mươi vạn lượng, con số này không nhỏ, đồ đạc mà bọn họ lần này mang đến Bố gia trang đều đã bán đi hết rồi, tuy cũng thu được không ít tiền nhưng phần lớn đều đã dùng để mua đan dược, số tiền còn lại trong tay chỉ có ba vạn lượng thôi.



- Sao nào? Không dám cược à?



Người nọ cười nhạo một tiếng, châm chọc nói:



- Dù sao cũng chỉ là đệ tử của tiểu gia tộc, có chút tiền cũng không lấy ra được, nếu không muốn cược thì đừng có nói những lời đó trước mặt ta, đại gia ta sớm đã không vừa mắt với tên họ Đường kia rồi.



Điều này cũng khó trách, người này là đệ tử dự thi Đỗ gia lúc trước, chẳng qua đã bị người ta đoạt mất thẻ bài trong cuộc tỷ thí đầu tiên, bị đào thải ra ngoài. Nhìn thấy Đường Phong có cảnh giới còn thấp hơn hắn một đẳng cấp lại thẳng đường qua ải chém tướng, đạt được thành tích sáng chói, trong lòng tự nhiên vừa đố kỵ vừa căm hận.



Sắc mặt Chu Chính trướng tới đỏ bừng, nhưng hết lần này tới lần khác bị tên kia giục mạnh, đứng ở nơi này miễn bàn có bao nhiêu xấu hổ.



- Ca ca, cược với hắn!



Đang lúc ngượng ngùng, Chu Tiểu Điệp lại đột nhiên mở miệng nói.




Đang nói, ngữ khí của hắn đột nhiên lạnh lùng:



- Huynh đệ, ngươi chớ trách ta ra tay độc ác!



Trong hạng mục tỷ thí thứ nhất, Đường Phong đạt hạng nhất, hắn cũng hạng nhất nhưng từ dưới đếm lên, thành tích của hai người cách nhau vời vợi, đến hôm nay lại có duyên xảo hợp trở thành đối thủ của nhau. Tên đệ tử Đỗ gia bỗng nảy sinh ác niệm, nhất định phải mau chóng đánh bại Đường Phong, để cho người trên thế gian này thấy, một kẻ hạng bét như hắn đánh thắng một kẻ hạng nhất không phải là nhờ vận may, mà là bản lĩnh chân của hắn. Hắn muốn rửa sạch nỗi nhục trong hạng mục tỷ thí thứ nhất kia!



Vừa nghĩ đến cảnh đánh bại Đường Phong, dẫm Đường Phong dưới chân, tên đệ tử Đỗ gia này liền trở nên vô cùng kích động, nhiệt huyết cuồn cuộn. Đến lúc đó, danh tiếng và tiền tài nhất định sẽ có được dễ như trở bàn tay, tên Thiên Giai hạ phẩm họ Đường kia có đức có tài gì mà lại được chú ý như vậy?



- Chuẩn bị xong rồi chứ?



Đường Phong đột nhiên mở miệng hỏi.



- Cái gì?



Tên đệ tử Đỗ gia còn đang thầm sảng khoái trong lòng, nghe vậy bất giác ngẩn người ra.



- Chuẩn bị xong rồi thì ta lên đấy nhé.



Đường Phong vừa mở miệng nhắc nhở một câu xong, một khắc sau, thân hình đột nhiên như cơn gió xông thẳng đến trước mặt đối thủ, thế đánh của hai nắm tay như sấm sét, giáng mạnh xuống đối phương.



Sắc mặt tên đệ tử Đỗ gia kinh hãi, đến ngay cả vũ khí bên hông cũng không kịp rút ra, hai tay vội bắt chéo che trước ngực, vận khởi toàn bộ cương khí hộ thân.



Hai tiếng “bình bình” vang lên, hai nắm đấm của Đường Phong đánh lên hai cánh tay của đối phương, cương khí của song phương bắn ra mãnh liệt, như một cơn cuồng phong, thổi tung sang xung quanh.



Ngay sau đó, tên đệ tử Đỗ gia lảo đảo thoái lui ba bước.



Tốc độ quá nhanh, lực đạo quá mạnh! Mãi đến lúc này, tên đệ tử Đỗ gia mới chính thức thể nghiệm được sự kinh khủng của Đường Phong, tên đệ tử Thiên Giai hạ phẩm này của Đường gia có thể đi đến hiện tại tuyệt đối không chỉ dựa vào vận may mà thôi.