Vô Thường
Chương 678 : Báo ứng
Ngày đăng: 21:45 21/04/20
- Ta đi đây, chờ tin tốt của ta.
Tuy chán ghét nhưng cũng không thể không đánh, Đường Điểm Điểm cau mày đi qua bên đó với vẻ chán ghét.
- Chúng ta cũng đi thôi.
Đường Long và Đường Tử Thư vẫy tay, mỗi người tự đi lên lôi đài của mình.
Chẳng bao lâu, Đường Tử Thư đã trở về, mặt mày tươi cười nhìn hai người nói:
- Thắng rồi.
Quá trình chiến đấu của hắn thì Đường Phong cũng đã nhìn thấy hết, đối thủ chỉ là Thiên Giai trung phẩm, bằng vào thủ đoạn của Đường Tử Thư, đối thủ của hắn bị đánh bay khỏi lôi đài hết sức nhanh gọn.
Sau thời gian một nén nhang, Đường Long cũng đã trở về, hắn gặp một cao thủ Thiên Giai thượng phẩm, chẳng qua thực lực của Đường Long rõ ràng lợi hại hơn một chút, tuy chiến đấu có chút sốt ruột nhưng dù sao vẫn cao hơn một bậc, thắng là điều hiển nhiên.
Người còn lại chỉ có Đường Điểm Điểm thôi, nhưng bốn người cũng không có chút lo lắng nào. Trên lôi đài số mười ba, Đường Điểm Điểm lúc này đang cầm Hoan Ca Kiếm trong tay, dựa vào tốc độ của mình khiến cho gã đại hán vạm vỡ kia quay mòng mòng như con vụ.
Có thể nhìn ra được công pháp và điển tịch võ công của đại hán vạm vỡ tu luyện là đi theo con đường cương mãnh, trên tay cầm một cây búa lớn đập liên hồi, khí thế kinh người. Nhưng công kích có kinh người hơn nữa mà đánh không trúng mục tiêu cũng chỉ phí công mà thôi.
Diện tích trên lôi đài tuy không lớn, nhưng tốc độ của Đường Điểm Điểm không chậm chút nào, lần nào cũng có thể tránh khỏi khi công kích của đối phương vừa đánh tới trước ngực. Lại thêm Hoan Ca Kiếm trong tay không ngừng phát ra âm thanh ù ù, làm ảnh hưởng đến sức phán đoán và tốc độ của đại hán vạm vỡ, khiến cho cuộc chiến rất nhanh đi vào đoạn kết.
Chỉ cần Đường Điểm Điểm cẩn thận một chút, không để đại hán vạm vỡ đánh trúng là có thể giành được thắng lợi, đương nhiên cũng phải tốn không ít thời gian.
- Tiểu cô nương, đừng chạy, ăn một búa của ca ca này.
Vị đại hán vạm vỡ không sao đánh trúng được Đường Điểm Điểm nên bất giá cuống cuồng gầm lên một tiếng giận dữ.
Đường Điểm Điểm quát lên một tiếng thanh thúy:
- Muốn ăn đòn!
Vừa nói vừa ngừng lại cách đánh bằng việc xoay chuyển là chính kia, nàng tung người quay lại, trở tay chém một nhát rồi bắt đầu đánh mạnh về phía đại hán vạm vỡ.
Đường Phong trông thấy liền hoảng hồn! Sự khác biệt về lực đạo của hai người rất rõ rệt. Một nhát chém này của Đường Điểm Điểm nếu bị đối phương chặn lại thì chiến cuộc nhất định sẽ bị xoay chuyển.
Phản ứng của đại hán vạm vỡ cũng không chậm, thấy trường kiếm đánh tới, trong mắt bỗng sáng ngời, không tiến mà ngược lại thoái lui, nữ nhân này cứ luôn chạy tới chạy lui, truy đuổi mãi không kịp, khó được cơ hội nàng ta chủ động dâng lên tận cửa thì hắn lý nào lại không tiếp nhận chứ? Trên cây búa chớp lóe quang mang, trực tiếp nghênh đón trường kiếm đánh tới, có ý đồ đập bể Hoan Ca Kiếm của Đường Điểm Điểm.
Nào ngờ chiêu này của Đường Điểm Điểm chỉ là hư chiêu, lưỡi kiếm còn chưa tới thì đột nhiên đổi hướng công kích, Hoan Ca Kiếm lưới sát qua mép búa cắt vào tay phải của đối phương.
Vị đại hán vạm vỡ giật mình một cái, đáng tiếc vừa rồi hắn quá hấp tấp nên đã dùng sức quá mạnh, trọng lượng cây búa lại không nhẹ, nhất thời, do quán tính của nó nên không kịp biến chiêu.
Trong lúc hoảng hốt, đại hán chỉ có thể lui nhanh về sau, nhưng khi hắn còn chưa đứng vững thì kiếm pháp như nước chảy của Đường Điểm Điểm lại chụp đến hắn.
Một màn vừa rồi khiến không ít người chú ý, bất giác, bầu không khí vốn có chút khẩn trương đích liền nhẹ nhàng hơn một chút.
Sau khi hai huynh đệ Lâm gia đi khỏi, Đường Phong cũng đi về phía lôi đài số mười ba, tới trước lôi đài, tung người nhảy lên trên, lẳng lặng đứng đó đợi đối thủ của mình.
- Đường huynh cố lên.
Bên dưới đột nhiên vang lên tiếng hô hào vang dội.
Nhìn về phía phát ra âm thanh, Đường Phong liền nhìn thấy Chu Chính dẫn theo Chu Tiểu Điệp đứng chen lấn trong đám người, vừa che chở cho muội muội của mình, vừa không ngừng vẫy tay trợ uy cho hắn.
Đường Phong mỉm cười với hai người, ánh mắt nhìn lướt qua Chu Tiểu Điệp, thấy tiểu cô nương này đang vô cùng hiếu kỳ nhìn mình, trong ánh mắt của nàng đã không còn sự chán ghét như trước kia nữa, mà thay vào đó là đang có cái gì đó vô cùng khó hiểu, sau khi gặp phải ánh mắt của Đường Phong, nàng bỗng nhiên cố ý hung hăn trừng mắt nhìn hắn, trông vô cùng nhỏ nhắn tinh nghịch.
Đường Phong biết nàng đang suy nghĩ cái gì, hẳn là cũng giống như những người khác, đang đoán xem hắn chỉ là Thiên Giai hạ phẩm nhưng sao có thể nổi trội trong hai cuộc tỷ thí trước.
Trong đám người, vẻ mặt Chu Chính hưng phấn nói:
- Tiểu muội, Đường huynh đang nhìn chúng ta kìa.
Chu Tiểu Điệp bĩu môi:
- Hắn đâu phải người mù, tất nhiên sẽ thấy chúng ta, có gì kỳ quái đâu, chẳng ra thể thống gì!
Chu Chính bị tạt một gáo nước lạnh nhưng cũng không nổi giận, vẻ mặt cười ngây ngô nói:
- Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể thấy được bản lĩnh thật sự của Đường huynh, không biết chút nữa hắn làm sao để đánh bại đối thủ của mình!
Chu Tiểu Điệp đang muốn châm chọc thêm vài câu, còn chưa kịp mở miệng thì bên cạnh có một người nói tiếp với giọng quái gở:
- Chỉ là một tên Thiên Giai hạ phẩm thì còn có thể đi được bao xa? Hắn có thể kiên trì đến bây giờ, chẳng qua chỉ là gặp vận may mà thôi, ta thấy hắn sắp bị bại trận và bị đào thải trong trận tỷ thí này.
Vừa nghe lời này, Chu Chính liền không vui, nói thế nào thì Đường Phong cũng rất chiếu cố bọn họ, có người nói xấu Đường Phong trước mặt mình thì tự nhiên trong lòng cảm thấy khó chịu, tuy là đệ tử của tiểu gia tộc nhưng cũng không nhịn được phản bác lại một câu:
- Đường huynh rất lợi hại, thành tích hắn hiện đang là hạng hai trong bảng xếp hạng cá nhân, đâu chỉ hoàn toàn nhờ vào vận may?
Người bên cạnh cười nhạo một tiếng, giọng nói đầy vẻ coi thường, chỉ lên lôi đài nói:
- Đối thù của tiểu tử lần này là Thiên Giai trung phẩm, chênh lệch đến một cấp bậc, sao có khả năng thắng được?
Chu Chính lại quay đầu nhìn lên lôi đài thì thấy đã có một người nhảy lên lôi đài và đang đứng cách Đường Phong mười trượng.
- Đường huynh tuyệt đối có thể thắng.