Vô Thường
Chương 701 : Họa từ công pháp
Ngày đăng: 21:45 21/04/20
- Chỉ có điều kẻ đánh cuộc đó không có ánh mắt, lấy công pháp ra đánh cuộc, còn có thể trách được ai nữa chứ?
Chu Chính buồn bực uống một ngụm rượu nói:
- Nói thì nói như thế, nhưng người đó sợ tin tức bị tiết lộ ra ngoài, hiện tại đúng là Chu gia gặp phiền toái. Khi ta và tiểu muội ở Bố gia trang đã muốn trả bản công pháp này cho hắn, nhưng hắn lại trốn nhanh như chớp.
- Cho nên khi đó các ngươi mới vội vã rời khỏi Bố gia trang, thì ra vì chuyện này.
Đường Phong suy nghĩ nói.
- Đúng, hôm đó vừa về đến nhà, sau khi đêm xuống, trong nhà bỗng xuất hiện một người người bịt mặt. Mặc dù hắn che mặt, nhưng nhìn hình thể, hắn chính là đệ tử Đỗ gia. Sau khi tiến vào Chu gia, hắn cũng không nói lời nào đánh đập tàn nhẫn. Nếu không có gia gia và phụ thân liều chết ngăn cản, đêm đó chỉ sợ Chu gia lại có thêm mấy vong hồn.
Trong sân lớn của Chu gia vẫn còn vết máu lưu lại và dấu tích sau trận đấu, có lẽ do đại chiến đêm đó làm ra.
Chu Chính càng nói càng oán giận, tinh thần kích động nói:
- May mắn thực lực của tên họ Đỗ đó cũng không phải cao lắm, chỉ có Thiên Giai trung phẩm, gia gia và phụ thân của ta đều là Thiên Giai hạ phẩm, một phen đại chiến, hai vị tiền bối đều bị thương, gia gia nhận thấy thương thế đặc biệt nghiêm trọng, mấy ngày liền cứ nằm trên giường, không chịu ăn uống gì, thật ra cũng vì kinh sợ tên họ Đỗ đó. Chính vì chuyện này, tiểu muội và ta mới bị các trưởng bối trong nhà trách cứ không nên ham bản công pháp kia, dẫn tai họa đến nhà, Chu Chính ta làm gì có lòng tham đó? Những năm nay tiểu muội càng là vì gia tộc, quản lý sản nghiệp gia tộc mà vứt bỏ tu luyện của bản thân, nếu không với tư chất của tiểu muội, thành tựu hôm nay sao có thể thấp hơn ta? Bọn họ cũng không có mắt nhìn xem, những năm này an cư lạc nghiệp rốt cuộc là nhờ phúc của ai, nếu không phải tiểu muội tính toán tỉ mỉ, bọn họ có thể sống thoải mái như vậy sao?
Nói xong, vành mắt Chu Chính đỏ ửng, quay đầu nhìn thoáng qua Chu Tiểu Điệp đanng nằm trên giường, tinh thần hao tổn, trong nội tâm hắn cũng cảm thấy không đáng cho Chu Tiểu Điệp. Nếu sớm biết có đãi ngộ như hôm nay, muội muội cứ một lòng tu luyện là được rồi, cần gì phải lao tâm lao lực lo lắng cho gia tộc?
Đường Phong cũng cảm thấy cảm khái cho bi ai của tiểu gia tộc này.
- Tên họ Đỗ kia bây giờ muốn thế nào? Đêm hôm trước đến còn chưa nói gì sao?
- Xảy ra hoả hoạn rồi, xảy ra hoả hoạn rồi!
Chu Chính biến sắc, liếc nhìn Đường Phong, trầm giọng nói:
- Đến rồi!
Hắn vừa đứng người chuẩn bị chạy ra ngoài, bước chân đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn muội muội đang nằm trên giường, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải. Nếu đệ tử Đỗ gia kia thừa dịp trong phòng không có người chạy đến nơi này, Chu Tiểu Điệp đang ngủ say rất có thể gặp nguy hiểm.
- Chu huynh ngươi tự đi được rồi, ta sẽ trông coi muội muội.
Đường Phong nhìn ra lo lắng của hắn, liền mở miệng nói.
- Vậy làm phiền Đường huynh rồi.
Chu Chính yên lòng, quay người chạy ra ngoài.
Mặc dù người Đường Phong đang ở trong phòng, nhưng cảm giác đã bao trùm toàn bộ đại viện Chu gia. Sau tiếng la kia, toàn bộ Chu gia đều hoảng sợ, vô số người vội vàng cứu hoả, người hơi có thực lực thì ra sức tìm kiếm thân ảnh của đệ tử Đỗ gia.
Đại viện của Chu gia không có đạo lý vô duyên vô cớ xảy ra hoả hoạn, khả năng duy nhất là người khác cố ý làm, mà người này, ngoài tên đệ tử Đỗ gia kia còn có thể là ai?
Căn bản cũng không cần tìm kiếm, thân ảnh của người đệ tử Đỗ gia đã xuất hiện ngay phía trước đình viện, vẫn che mặt, đứng ở chỗ đó, cầm trong tay một thanh trường kiếm, thanh kiếm này chỉ là mặt hàng bình thường, cương binh trước đó của hắn đã thua cược cho Chu Chính, nên đành phải mua một thanh từ bên ngoài.