Vô Thường
Chương 702 : Bọn hắn sao có thể như vậy?
Ngày đăng: 21:45 21/04/20
Một đám người Chu gia bắt đầu bao quanh, trợn mắt nhìn hắn, phụ thân Chu Chính là Chu Bính sắc mặt tái nhợt, khi đại chiến ba ngày trước hắn cũng bị thương không nhẹ, cho tới bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Lúc này dẫn theo mấy vị thúc bá của Chu Chính đứng trước mặt người bịt mặt, tức giận đến phát run.
- Các hạ nhiều lần đến gây chuyện với Chu gia ta, rút cuộc là muốn như thế nào?
Chu Bính đè nén lửa giận trong lòng, trầm giọng hỏi.
Người bịt mặt hừ một tiếng nói:
- Ta muốn làm cái gì, lẽ nào các ngươi còn chưa rõ sao?
- Các hạ không nói rõ ý đồ, chúng ta làm sao tinh tường?
Chu Bính tuy hận đến mức muốn chém giết người trước mặt ngay tại chỗ, nhưng thực lực không cao bằng người ta, chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, hỏi rõ ràng trước đã.
- Thiếu làm bộ biết rồi còn giả hồ đồ.
Tên đệ tử Đỗ gia bình thản nói.
Chu Chính đứng dậy, chỉ vào mũi hắn nói:
- Họ Đỗ kia, nếu ngươi đã đến Chu gia ta gây chuyện, tại sao còn úp úp mở mở? Chẳng lẽ còn sợ người khác thấy rõ diện mạo thật của ngươi hay sao?
Tên đệ tử Đỗ gia nghe vậy liền cười gằn mấy tiếng, thò tay tháo bỏ lớp mặt nạ trên mặt mình, lộ ra tướng mạo thật sự, mở miệng nói:
- Cho dù Đỗ Phong ta bị các ngươi nhìn thấy thì thế nào? Hôm nay tất cả các ngươi đều phải chết!
Sau khi câu nói càn rỡ mà tràn ngập sát cơ vang lên, tất cả mọi người của Chu gia đồng loạt đều biến sắc, duy chỉ có Chu Chính vẫn bình thản, có Đường Phong làm chỗ dựa sau lưng, hắn làm gì còn sợ tên Đỗ Phong này nữa?
- Ồ? Hôm nay chỉ có một Thiên Giai sao? Lão đầu tử xuất hiện đêm đó đâu rồi, lẽ nào đã chết rồi?
Ánh mắt Đỗ Phong liếc nhìn qua toàn bộ mọi người, không phát hiện ra gia gia của Chu Chính, thần thái cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Hắn hiện giờ là Thiên Giai trung phẩm, muốn đối phó với hai Thiên Giai hạ phẩm đương nhiên không hề khó khăn, nhưng mặc dù Đỗ Phong có cảnh giới, công lực lại kém cỏi, đêm đó một mình hắn đối phó với hai Thiên Giai hạ phẩm cũng phải chịu một số thiệt thòi, bị dũng khí quyết đoán sống chết đến cùng của người ta hù dọa, không thể không tạm thời rời khỏi. Hiện tại nhìn thấy thiếu đi một Thiên Giai hạ phẩm, đương nhiên là vô cùng vui vẻ.
Đỗ Phong không phát hiện ra thân ảnh của lão gia tử Chu gia, nhưng Đường Phong lại phát hiện ra.
Lão gia tử mấy ngày không ăn uống, sắp gần đất xa trời mà Chu Chính nói lúc này đang lén lút mò tới một bên, kiềm chế khí tức trên người đến cực hạn, mặc dù xác thực bị thương, nhưng cũng không đến nỗi nghiêm trọng như Chu Chính nói, lúc này hắn hành tẩu như thợ săn báo trong rừng, nhìn chằm chằm vào con mồi mà mình đã nhắm.
Lão hồ ly này thậm chí còn lừa cả mình! Đường Phong không khỏi bật cười. Lão gia tử Chu gia này có lẽ muốn bất ngờ đánh lén, cho nên mới giả vờ bị trọng thương như vậy.
Lão nhân gia đáng thương bảy tám mươi tuổi này vẫn muốn chơi mánh khóe để đối phó một người trẻ tuổi chưa đến 30 tuổi. Tuy nhiên từ điểm này phỏng đoán, Đường Phong không khó nhìn ra quyết tâm và dũng khí của lão gia tử Chu gia, hắn đại khái muốn triệt để giữ Đỗ Phong lại hòng chấm dứt hậu hoạn!
Rất gan dạ, Đường Phong thật sự tán thưởng, đối mặt với một người có thực lực cao hơn mình, gia tộc có nội tình hùng hậu vô số lần so với gia tộc mình, vẫn dám nổi sát tâm, đây cũng không phải việc người bình thường có thể có được.
- Đỗ Phong ngươi đừng khinh người quá đáng!
Mặc dù nói như vậy, nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi xuống.
Đường Phong đưa tay nhẹ nhàng vỗ đầu nàng, muốn an ủi vài câu nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
Chu Tiểu Điệp thuận thế vùi đầu vào lồng ngực Đường Phong, cuối cùng khóc nấc lên:
- Sao bọn họ có thể như vậy?
Nước mắt nàng lập tức làm ướt quần áo Đường Phong.
Đường Phong nheo mắt, trong mắt hắn hiện lên một tia sát cơ.
Sau khi khóc thật lâu, Chu Tiểu Điệp mới dần dần bình tĩnh lại, Đường Phong nói:
- Nàng chờ ở đây, ta đi một lát.
Chu Tiểu Điệp ngoan ngoãn gật đầu, dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Đường Phong đi ra ngoài cửa, khi đi ngang qua một chỗ, thuận tay vỗ lên lưng lão gia tử Chu gia đã ẩn nấp ở đó rất lâu, rót một luồng cương khí đi vào, kìm giữ khí tức của lão gia tử nói:
- Xin bớt giận, khí huyết của ngươi quay cuồng rất lợi hại.
Lão gia tử Chu gia giật mình kinh hãi, hắn trốn ở đây nghe lén và nhìn trộm đã rất lâu, cũng đã thấy rõ bộ mặt xấu xí của những người trong nhà mình, trái tim cũng bị tổn thương sâu sắc, vừa rồi thiếu chút nữa ngừng thở, nếu không nhờ luồng cương khí kia của Đường Phong, nói không chừng hắn thật sự bệnh không dậy nổi rồi.
Nhưng điều khiến lão gia tử Chu gia khiếp sợ nhất chính là, Đường Phong đi đến sau lưng hắn mà hắn không cách nào phát giác, nhìn qua bóng lưng của Đường Phong, lão gia tử Chu gia cảm thấy mê man, người kia là ai? Chu gia không có người này.
Trong đình viện, Đỗ Phong vẫn bình thản đứng ở đó, thưởng thức nội chiến của Chu gia. Đám người Chu gia vẫn không ngừng cãi lộn với hai cha con Chu Chính và Chu Bính.
Bỗng nhiên, sau lưng đám người Chu gia xuất hiện một đạo thân ảnh đang chậm rãi bước về hướng Đỗ Phong.
Tiềng ồn ào chợt dừng lại, ánh mắt của tất cả mọi người tựa hồ đều bị cuốn theo bước đi của Đường Phong, nguyên một đám kinh ngạc dõi theo hắn, không biết hắn muốn làm gì.
Chỉ có vẻ mặt của Chu Chính đầy vui mừng, hắn biết rõ đây là Đường Phong muốn xuất thủ.
Đường Phong cúi đầu bước ra, đình viện Chu gia sau lưng thế lửa vẫn đang hừng hực thiêu đốt, kéo bóng dáng của hắn thật dài. Trong lúc nhất thời Đỗ Phong lại không thấy rõ diện mạo của Đường Phong, chỉ là đột nhiên có một người xuất hiện, vì vậy tất cả mọi người đều lập tức cảnh giác.
Đỗ Phong cũng không ngoại lệ, hắn rút vỏ kiếm của thanh trường kiếm rẻ tiền mà mình mua được, bày ra một tư thế uy phong lẫm liệt, nghiêm nghị hét lên với Đường Phong:
- Ai? Không muốn chết thì đứng ở đó!
Thế nhưng kiếm của hắn vừa mới ra khỏi vỏ, một ngọn phi đao cũng đã xuyên qua cổ tay cầm kiếm của hắn, không có ai nhìn rõ ngọn phi đao này xuất hiện như thế nào, mọi người chỉ nghe thấy trong không trung truyền đến một âm thanh yếu ớt, Đỗ Phong thảm thiết kêu lên, toàn bộ tay phải sau khi bị một luồng đại lực nhếch lên, trường kiếm rời khỏi tay, bay vào giữa không trung tối đen không thấy bóng dáng, thân thể càng không bị khống chế xoay tròn nửa vòng, vung ra một chùm huyết châu sáng lạn.
Thân thể của hắn còn chưa đứng vững, một đại thủ đã bóp lên trán hắn, cương khí hộ thân vừa mới được vận khởi phảng phất đã giống như bọt xà phòng trực tiếp nứt vỡ, cả người Đỗ Phong càng giống như bị một gậy quật ngã, thân thể không bị khống chế bắn ngược ra sau.