Vô Thường

Chương 714 : Người thắng làm vua

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Công pháp tầng thứ nhất của Vô Thường Quyết khiến hắn có thể cô đọng âm hồn, tầng thứ hai lại khiến hắn có được không gian Mị Ảnh, mượn năng lượng của năm âm hồn, mở ra không gian đặc biệt này, tầng thứ ba lại khiến có thể Mượn xác hoàn hồn, mượn âm hồn của cao thủ có thực lực cường đại, trong thời gian ngắn đạt được năng lực âm hồn, tầng thứ tư có Lấy giả tráo thật, có thể khiến bản thân biến ảo thành dáng vẻ âm hồn khi còn sống.



Bao lâu rồi? Đã gần hai năm trôi qua! Đường Phong vẫn còn nhớ, khi mình đang tu luyện trong băng hỏa ba mươi sáu phòng, đột phá đến Huyền Giai thượng phẩm, Vô Thường Quyết từ tầng thứ ba tấn thăng đến tầng thứ tư.



Huyền Giai thượng phẩm a, đây là từ khiến bản thân phải hoài niệm cỡ nào? Đường Phong thậm chí không nhớ rõ mình rốt cuộc từng bước tiến lên như thế nào, từ lúc chưa có nền tảng gì tu luyện tới cảnh giới Thiên Giai trung phẩm hôm nay. Hắn chỉ nhớ rõ lúc trước khi vẫn là một Huyền Giai, Thiên Giai với hắn mà nói quả thực là một ngọn núi cao không thể với tới.



Hôm nay hai năm đã trôi qua, mình cũng sắp trèo đến đỉnh ngọn núi cao rồi.



Thời gian trôi qua thật nhanh! Đường Phong không khỏi cảm thấy thổn thức.



Từ sau lần Vô Thường Quyết tấn chức đó, cho tới hôm nay, Vô Thường Quyết mới lại một lần nữa tấn chức. Lộ tuyến vận công tầng thứ năm đã truyền vào trong đầu Đường Phong, cùng với một năng lực đặc biệt khác!



Người thắng làm vua! Đây chính là cái tên của năng lực này. Nhưng khi Đường Phong cẩn thận xem xét năng lực này, lông mày bất giác nhíu lại.



Năng lực này dĩ nhiên cần tiêu hao hết tất cả âm hồn của mình, để tất cả âm hồn cắn nuốt lẫn nhau, đến cuối cùng khi chỉ còn lại một âm hồn, âm hồn đó sẽ có thực lực không thể nào địch nổi.



Năng lực này khiến cho Đường Phong không khỏi nhớ tới cách nuôi trùng của Ngũ Độc môn kiếp trước. Khi Ngũ Độc môn nuôi trùng cũng đặt rất nhiều độc trùng độc vật vào trong một cái bình, để chúng tự giết lẫn nhau, độc vật sống sót cuối cùng chính là chúa trùng, có đầy đủ độc tính và lực sát thương, căn bản không phải độc vật bình thường có thể so sánh được, so sánh hai cái với nhau, người thắng làm vua quả thực dùng chung khuôn mẫu với cách nuôi trùng.



Đến hôm nay, Đường Phong cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ huyền bí của môn Vô Thường Quyết này.



Mỗi lần tấn khai một tầng, đều đạt được một năng lực mới mẻ, mà năng lực này, nhất định có móc nối với âm hồn, bất kể là Mượn xác hoàn hồn, hay là Lấy giả tráo thật, hay là không gian Mị Ảnh đều phải lấy âm hồn làm nền tảng mới có thể thi triển ra, nếu không có âm hồn những năng lực này cũng chỉ là vật bài trí.



Người thắng làm vua lần này đồng dạng cũng như vậy! Chỗ cương tâm của mình có ngàn vạn âm hồn, trong đó không thiếu âm hồn của Thiên Giai cao thủ, nếu để cho bọn chúng cắn nuốt lẫn nhau, Đường Phong quả thực không dám tưởng giống cuối cùng mình sẽ tìm được một con quái vật như thế nào, âm hồn này có thể so sánh với Linh giai hạ phẩm? Hay là trực tiếp lên thẳng Linh giai trung phẩm, hoặc có thể đối kháng với Linh giai thượng phẩm? Mặc dù Đường Phong chưa thử cũng có thể tưởng tượng được chỗ khủng bố của âm hồn này.



Theo thực lực tăng trưởng, Đường Phong đã rất ít vận dụng năng lực Mượn xác hoàn hồn. Trước kia thực lực thấp, mượn cảnh giới người khác có thể thay đổi chiến cuộc, nhưng hiện tại bản thân cũng là cao thủ Thiên Giai, những âm hồn kia cho dù khi sống là Thiên Giai thượng phẩm, cũng không được Đường Phong để mắt.



Nếu thật sự vận dụng năng lực người thắng làm vua này, vậy bản thân sẽ lại có đòn sát thủ Mượn xác hoàn hồn. Bất kể như thế nào, ngàn vạn âm hồn này cắn nuốt đến cuối cùng, thực lực có được tuyệt đối sẽ cao hơn mình rất nhiều.



Nhưng cứ như vậy, những âm hồn mình đã vất vả thu thập nhiều năm sẽ hao tổn hết! Đường Phong ngược lại không đau lòng cho những âm hồn này, chúng đã là tử vật, hơn nữa tất cả đều là cừu nhân của Đường Phong, không có gì phải đau lòng, Đường Phong đau lòng chính là trí nhớ của bọn chúng!



Trong những âm hồn này có rất nhiều người khi còn sống đều nắm giữ công pháp bất truyền, mỗi người đều có chỗ lý giải đặc biệt đối với tu luyện của mình. Cái gọi là ngành nghề nào cũng có chuyên gia, những âm hồn này khi còn sống mặc dù hiện tại không phải là đối thủ của Đường Phong, nhưng ở một số phương diện khác tuyệt đối làm xuất sắc hơn Đường Phong nhiều.



Trước đó Đường Phong đã suy nghĩ, nếu tìm được thời gian nhàn rỗi sẽ thu nạp những thứ có giá trị trong kí ức của các âm hồn này, để tránh lãng phí, nhưng luôn bận rộn nhiều việc không tranh thủ được thời gian.



Hiện tại nếu hắn muốn thi triển năng lực Người thắng làm vua thì phải để ngàn vạn âm hồn thôn phệ thành một, hắn thật sự có chút không nỡ.



Càng nghĩ, Đường Phong càng không nhẫn tâm ra tay.



Mà thôi, thực lực hiện tại của bản thân cũng không thấp, có lọt vào tay cao thủ như Âu Dương Vũ vẫn có thể chạy thoát, chỉ cần cẩn thận có lẽ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì đến tánh mạng.




- Ta ở lại ngươi Chu gia làm gì.



Đường Phong cho tới bây giờ vẫn không biểu hiện chí hướng này, ghé sát vào người Chu Khê Hà nói khẽ:



- Tiểu Điệp đi theo ta, ta sẽ cho nàng không gian phát triển tốt nhất, các người giữ ta lại Chu gia, chẳng qua chỉ vì tìm bùa hộ mệnh cho Chu gia mà thôi. Hiện tại Chu gia và Đường Gia Bảo ít nhiều có chút quan hệ, có lẽ sẽ không có kẻ nào dám động tới các người, lão gia tử, khoản giao dịch này không lỗ đâu.



Chu Khê Hà thở dài một tiếng, biết rõ không thể cưỡng ép Đường Phong, mặc dù Đường Phong nói không sai, nhưng cháu gái bảo bối của mình dù sao không phải hàng hóa, làm sao có thể làm vật giao dịch như vậy?



Chu lão gia tử chỉ có thể quay đầu nhìn Chu Tiểu Điệp nói:



- Nha đầu, ý con thế nào?



Tiểu Điệp cô nương túm chặt lấy cánh tay Chu Khê Hà, giấu nửa người sau lưng lão gia tử, dứt khoát lắc đầu, hiển nhiên là không muốn rời đi với Đường Phong.



- Hừ hừ!



Đường Phong cười lạnh một tiếng:



- Tiểu nha đầu, hôm nay ngươi không muốn đi cũng phải đi.



- Gia gia cứu ta!



Chu Tiểu Điệp nhìn Chu Khê Hà cầu xin thương xót, dáng vẻ như gặp phải thổ phỉ ác bá nào đó.



Chu Khê Hà còn chưa mở miệng nói, Đường Phong đã bổ một chưởng đao lên cổ Chu Tiểu Điệp, khiến nàng hôn mê bất tỉnh, thò tay nhấc nàng lên bờ vai hắn.



Đám người Chu gia nhìn thấy chỉ trợn mắt há hốc mồm! Hành vi này của Đường Phong không khác gì cưỡng bắt dân nữ, thủ đoạn tương đối ác liệt. Càng ác liệt chính là hành sự ngay trước mặt người nhà của người bị bắt mà không hề kiêng nể.



Lão gia tử đang muốn nổi giận, Đường Phong lại nghiêm túc nhìn hắn nói:



- Cho ta thời gian ba năm, ta sẽ khiến nàng nở rộ hào quang của mình!



Lời nói của lão gia tử nghẹn ứ trong cổ họng, không nói ra được, kinh ngạc nhìn Đường Phong một lúc lâu phát hiện trên mặt đối phương không hề có thần sắc nói đùa, ngoài sự chuyên chú và nghiêm túc, thật lâu sau mới nghiêng đầu nói:



- Đi đi, nếu Tiểu Điệp nhớ nhà thì nhớ mang nó về thăm.



Những ngày này, Chu Khê Hà coi như cũng hiểu được bản tính của Đường Phong, biết rõ người trẻ tuổi này cũng không phải người đại gian đại ác gì có, mặc dù thỉnh thoảng có xảo trá, nhưng tổng thể mà nói cũng không tệ lắm.