Vô Thường
Chương 715 : Cưỡng bắt dân nữ
Ngày đăng: 21:45 21/04/20
Tiểu Điệp theo hắn, bất luận là sau này gả cho hắn, hay là đi theo hắn tu luyện, đều là lựa chọn không tệ, chí ít còn tốt hơn cứ ở lại Chu gia, sau này gả cho một thương gia bình thường nào đó.
- Chuyện đó là đương nhiên.
Đường Phong nhẹ gật đầu, ôm quyền nói với đám người Chu gia :
- Các vị, sau này còn gặp lại.
Dứt lời, liền quay đầu tiến vào bóng đêm bên ngoài Khổ Thủy thành
- Tiểu tử Đường gia!
Chu Khê Hà đột nhiên cao giọng hô sau lưng, Đường Phong dừng bước chân, quay đầu lại nhìn hắn, chỉ thấy sắc mặt Chu lão gia tử cực kỳ nghiêm túc, âm vang nói:
- Chớ khi dễ Tiểu Điệp, nếu để ta biết được nó phải chịu ủy khuất gì, cho dù Chu gia ta phải liều mạng bỏ mình cũng sẽ khiến ngươi chết không yên lành.
Đường Phong nhếch miệng cười, trầm giọng nói:
- Vãn bối nhớ kỹ.
- Cút đi!
Khóe mắt lão gia tử lấp lánh giọt nước mắt, trong lòng vạn phần không nỡ.
Đợi cho đến khi thân ảnh Đường Phong biến mất trong bóng đêm, đám người Chu gia mới hồi phục tinh thần. Chu Bính nhìn Chu Khê Hà, thật sự có chút lo lắng:
- Phụ thân, Tiểu Điệp đi với hắn như vậy sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?
Chu Khê Hà cười khổ nói:
- Cho dù có vấn đề thì phải làm thế nào? Một mình hắn có thể tiêu diệt cả Chu gia ta, chứ chưa nhắc đến Đường Gia Bảo sau lưng hắn. Nhưng tên này mặc dù tính tình không ra hồn, lại không hiểu kính già yêu trẻ, nhưng tính cách vẫn chính phái. Tiểu Điệp đi theo hắn, chỉ có thể nói Chu gia ta trèo cao rồi.
- Gia gia, người khóc sao.
- Chuyện xảy ra ở Chu gia trong thời gian qua, nàng cũng thấy rõ rồi, nếu một gia tộc không có cao thủ thực lực cường đại tọa trấn, bất cứ ai cũng có thể giẫm một cước lên nàng, nàng muốn Chu gia sau này khi đối mặt với vấn đề này chỉ có thể ngồi chờ chết sao?
- Không muốn!
Chu Tiểu Điệp vội vàng thốt lên, kiếp nạn lần này của Chu gia, nếu không có Đường Phong ra tay giúp đỡ, căn bản không cách nào hóa giải.
- Không muốn thì ngoan ngoãn nghe lời! Ta sẽ cho nàng thực lực bảo hộ Chu gia!
Chu Tiểu Điệp trầm mặc, Đường Phong biết rõ nàng động tâm rồi. Chỉ cần tâm động thì dễ làm, Đường Phong chỉ sợ nàng phản nghịch quấy phá, mình nói cái gì nàng cũng không nghe.
- Thả ta xuống, ta tự đi được.
Chu Tiểu Điệp mở miệng nói.
Đường Phong dừng bước chân, đặt nàng xuống, hồ nghi nói:
- Nàng sẽ không tìm cơ hội chạy trốn chứ?
Chu Tiểu Điệp bĩu môi nói:
- Ta có muốn cũng làm gì có cơ hội?
- Nói đúng lắm.
Đường Phong nhún vai.
Chu Tiểu Điệp chỉ có cảnh giới Huyền Giai, cước lực không nhanh, Đường Phong cũng không thúc dục nàng, hai người chậm rãi tiến về phương hướng Đường Gia Bảo.
Ban ngày tùy tiện tìm vài thứ ăn, đến chạng vạng tối hôm sau, tiểu cô nương thật sự đi không nổi nữa, liên tục đi một ngày một đêm, chỉ có lúc ăn cơm mới nghỉ ngơi một lát, Đường Phong có thể chịu đựng được, nhưng nàng thì không, đôi chân sắp tan chảy thành nước rồi.
May mắn phía trước lại có một cổ trấn, Đường Phong dẫn nàng tiến vào trong cổ trấn, kiếm một quán trọ thuê một phòng chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm.