Vô Thường

Chương 716 : Anh hùng cứu mỹ nhân ?

Ngày đăng: 21:45 21/04/20


Chưởng quầy quán trọ vô cùng ám muội liếc nhìn Đường Phong và Chu Tiểu Điệp, cho đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Điệp cô nương đỏ bừng lên.



Cô nam quả nữ ở chung một phòng, Chu Tiểu Điệp ngủ trên giường, Đường Phong nhắm mắt ngồi trên mặt đất.



Nửa đêm, Tiểu Điệp cô nương lén lút từ trên giường bò xuống, quỳ trên mặt đất, ưỡn cặp mông nhỏ nhắn như một con mèo nhỏ chậm rãi bò ra ngoài, vừa bò vừa cảnh giác đánh giá động tĩnh của Đường Phong, vất vả lắm mới chịu đựng được đến cửa phòng, lại quay đầu nhìn lại, phát hiện một tay Đường Phong nâng cằm, đầu nghiêng sang một bên, hai mắt sáng ngời có phần thích thú nhìn theo nàng.



Cặp mắt kia thật sáng rõ, trong đêm tối như tản ra hào quang xanh mơn mởn!



Chu Tiểu Điệp biết không lẩn đi được, liền ngồi thẳng dậy nửa quỳ trên mặt đất nói:



- Ta. . . Ta muốn đi nhà xí. . .



Lời này nói ra rất không có cơ sở, ngay cả Chu Tiểu Điệp cũng không tin.



- Đi thôi.



Đường Phong mỉm cười nhìn nàng, phất phất tay với nàng.



Chu Tiểu Điệp như tỉnh mộng, vội vàng đứng dậy, mở cửa phòng, giống như đoạt mệnh chạy vội ra ngoài.



Ra khỏi quán trọ, Chu Tiểu Điệp bất chấp những thứ khác, nâng váy lên, nhanh như chớp chạy ra ngoài cổ trấn, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, sợ Đường Phong đuổi theo.



Mặc dù Tiểu Điệp cô nương không ghét Đường Phong, nhưng thật sự có chút tức giận. Đường Phong chuyên quyền độc đoán bắt nàng đi như vậy, đương nhiên nàng không cam lòng.



Nàng muốn chạy trốn, thoát khỏi khống chế của người kia, nắm chặt vận mệnh của mình! Về phần trước đây Đường Phong từng nói sẽ diệt cả nhà Chu gia, Chu Tiểu Điệp đương nhiên không tin, hắn ta không phải loại ác nhân này, Chu Tiểu Điệp hoàn toàn tin tưởng điều này.



Nàng cứ cắm đầu chạy ra khỏi cổ trấn, sau lưng vẫn không có người nào đuổi theo, Chu Tiểu Điệp bất giác chậm lại bộ pháp, dừng lại quan sát, sau khi xác định sau lưng không có người, bất chợt càng thêm tức giận.



Chẳng lẽ hắn thật sự tin lời mình, không đuổi theo sao?



Nàng tuyệt đối không thể trở về Chu gia, nếu hắn không tìm thấy mình, nhất định sẽ quay về Chu gia tìm người. Bây giờ nên làm gì? Trên người mình không có gì cả, ngoài sở trường quản lý sản nghiệp gia tộc cũng không năng khiếu gì, ở linh mạch chi địa nguy cơ khắp nơi, một tiểu cô nương yếu ớt nên sinh tồn như thế nào?



Chu Tiểu Điệp rơi vào trầm tư, vừa nghĩ vừa mở bộ pháp bỏ chạy.



Đến khi bình minh, Chu Tiểu Điệp đã chạy ra ngoài cổ trấn năm mươi dặm, đến đây Chu Tiểu Điệp cuối cùng mới buông lỏng trái tim. Có lẽ hắn không tìm được mình rồi!



Trước mặt là một rừng cây nhỏ, Chu Tiểu Điệp đi vào trong rừng, dựa vào một cây tiểu thụ ngồi xuống, thở hổn hển, ngây người ngắm nhìn bầu trời.



Không biết tại sao, mặc dù mình đã trốn thoát, nhưng trong lòng lại hơi có cảm giác hối hận. Nàng tức giận chẳng qua vì hắn quá độc đoán không nói đạo lý, hắn xác thực cũng đã giúp đỡ Chu gia một việc lớn, cũng không có ác ý gì với mình, không chào mà đi như vậy có phải hơi có chút quá đáng hay không?



Hôm qua mình còn cắn hắn đến mức máu chảy đầm đìa, hắn chẳng những không trách phạt mình, ngược lại còn ân cần an ủi. Lúc này, trong lòng Chu Tiểu Điệp lại có chút áy náy, cảm thấy nên để lại cho hắn mấy chữ mới đúng.



Khi đang nghĩ ngợi, trên đỉnh đầu chợt truyền đến một tiếng động rất nhỏ, Chu Tiểu Điệp nhìn theo hướng thanh âm kia, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.



Nàng phát hiện người nam nhân mình tưởng đã bỏ rơi kia, giờ phút này đang đứng dựa trên cây tiểu thụ bên cạnh đưa mắt nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn lãng thậm chí còn mơ hồ xuất hiện vẻ thất vọng.
Đường Phong vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng.



Đợi đến lúc thân ảnh của Đường Phong và Chu Tiểu Điệp biến mất, ba tên ác đồ tưởng rằng đã chết lại đồng thời mở mắt, tên nam nhân bụng to nâng tay mình nói:



- Tiên sư bà ngoại nhà nó, tiểu tử kia không phải nói chỉ diễn trò thôi sao? Tại sao lại ra tay thật, bàn tay của ta bị kéo rách một đường, suýt chút nữa đâm xuyên rồi.



Một người khác cũng không ngừng phun huyết thủy trong miệng, phàn nàn nói:



- Hương vị máu gà thật là thối!



Người cuối cùng nói:



- Được rồi được rồi, diễn xuất như vậy mà có thể kiếm được hai bình đan dược hảo hạng, cuộc giao dịch này không lỗ, đừng oán trách nữa.



Nghe thấy hai bình đan dược hảo hạng, ba người mới lộ ra dáng tươi cười.



- Thật là cao cường, sau này nếu ca ca tán gái cũng nên dùng chiêu này, anh hùng cứu mỹ nhân thật hoàn hảo, cô gái kia giờ xem tiểu tử đó như trời rồi, chậc chậc, cao thủ!



Tên nam nhân bụng to thổn thức một hồi.



Một người khác vỗ vỗ bụng hắn nói:



- Trước tiên giải quyết đống thịt này của ngươi rồi hãy nói.



Tiểu cô nương không rành thế sự là dễ bị lừa gạt nhất, sự thanh thuần và vô tri của các nàng khiến các nàng rất dễ dàng rơi vào cạm bẫy khó lòng phát giác.



Đường Phong nhìn Chu Tiểu Điệp nhu thuận như con mèo nhỏ đi bên cạnh mình, trong lòng thầm cười trộm không thôi. Chẳng qua là một chút thủ đoạn anh hùng cứu mỹ nhân đã hoàn toàn xóa bỏ cảm giác cự tuyệt trong lòng nha đầu này. Từ sau hôm cứu nàng, ánh mắt Chu Tiểu Điệp nhìn Đường Phong thân thiết hơn bất cứ ai. Ngoại trừ hai ngày đầu có chút sợ hãi và trầm mặc, theo thời gian, tiểu cô nương đã khôi phục lại bản tính hoạt bát nhanh nhẹn.



- Ngươi dẫn ta tới Đường gia là muốn dạy ta tu luyện ám khí sao?



Chu Tiểu Điệp tốt xấu gì cũng là người cực kì thông minh, Đường Phong coi trọng đôi tay nàng như vậy, trước đó trước mặt nàng lại tận lực biểu diễn uy lực của ám khí, đương nhiên có thể đoán được một ít.



- Đúng vậy, nhưng tới Đường gia chỉ là tiện đường, mục đích cuối cùng của chúng ta không phải Đường Gia Bảo.



Phía trước có một dòng sông rộng hơn vài chục trượng cản đường, Đường Phong vẫy tay gọi Chu Tiểu Điệp, nắm lấy bờ eo nàng, mang theo nàng bay sang bờ đối diện.



Chu Tiểu Điệp không hề ngại ngùng ôm lấy cổ Đường Phong, đưa lưng về phía hắn, mái tóc tung bay, bám vào khuôn mặt hắn, nheo mắt hỏi:



- Nói như vậy ngoại giới đồn đãi ngươi đến từ thế tục, tin tức này có thật không?



- Là thực. Nơi ta muốn dẫn nàng đến là một môn phái hoàn toàn do nữ tử tạo thành, chỗ đó có ngàn vạn nữ tử, phong cảnh rất đẹp, nàng nhất định sẽ thích chỗ đó.



Đường Phong hạ xuống bờ đối diện, nhẹ nhàng để Chu Tiểu Điệp xuống.