Vô Thường

Chương 793 : Lên hay không lên

Ngày đăng: 21:46 21/04/20


- Hừ hừ! Chẳng lẽ còn muốn ta nói rõ sao? Ngươi lừa ta cái gì chẳng lẽ bản thân ngươi không rõ ràng?



Đường Phong liên tục cười nhạt.



Chung Lộ sửng sốt một chút, cúi đầu, lại giương lên mí mắt sợ hãi nhìn Đường Phong, ôn nhu nói:



- Nguyên lai ngươi đã biết rồi?



- Lúc đầu không biết, nhưng hôm nay đã biết, ta vô cùng chán ghét loại nữ nhân thích lừa gạt người khác như ngươi!



Đường Phong vừa nói hết câu, vành mắt Chung Lộ đã đỏ hoe.



Có phải quá nặng lời? Thôi mặc kệ nàng ta. Đường Phong cũng phiền muộn vô cùng, vốn tính vội vã chạy về Đường Gia Bảo, để người nhà không cần phải lo lắng cho chính mình, không ngờ hết lần này đến lần khác Chung Lộ lại che giấu tin tức nàng đã tu luyện đến tầng thứ nhất Linh Quyết, để hắn vô duyên vô cớ ở chỗ này chậm chạm mất thời gian mấy ngày.



Nàng xác thực đã tu luyện đến tầng thứ nhất Linh Quyết, nếu không không có khả năng an toàn ly khai sơn động này. Cũng không biết nàng tu luyện thành công lúc nào.



- Xin lỗi, không phải ta cố ý giấu ngươi... Chỉ là nếu như ngươi biết tin tức này, khẳng định ngươi sẽ rời đi. Ta chỉ muốn cho ngươi ở bên cạnh ta thêm vài ngày.



Chung Lộ điềm đạm đáng yêu nhìn Đường Phong, tự nhiên bật khóc, khóe mắt đỏ bừng.



- Ngươi vừa đi, ở đây cũng chỉ còn một mình ta.



Nghe Chung Lộ nói, trong lòng Đường Phong có bao nhiêu tức giận nháy mắt tan thành mây khói. Để một nữ nhân thủ linh mấy năm, mười năm, thậm chí vài chục năm, cách làm này đúng là có chút tàn nhẫn, chính bởi vì loại cô đơn tịch mịch như thế này nên Đường Phong mới không muốn làm người thủ linh. Chung Lộ giấu diếm mình nàng đã tu luyện đến Linh Quyết một tầng cũng không có gì đáng trách, đây cũng không phải lỗi lầm gì quá đáng, chỉ là nàng đùa giỡn mình có điểm lòng dạ hẹp hòi.



- Đột phá tầng thứ nhất lúc nào?



Đường Phong thay đổi sắc mặt, mở miệng hỏi.



- Chính là năm ngày trước mà thôi!



Chung Lộ lau đi nước mắt trên mi, tự giễu nói :



- Không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị ngươi phát hiện.



Năm ngày trước, nói cách khác nàng tu luyện đến cảnh giới tầng thứ nhất Linh Quyết hao tổn một tháng hai mươi ngày, nhiều hơn mình phân nửa thời gian. Tư chất và ngộ tính là do trời định, thật đúng là cưỡng cầu không được.



- Hiện tại ngươi muốn đi sao?



Chung Lộ chờ mong nhìn Đường Phong.



Tuy Đường Phong có chút không đành lòng, đang suy nghĩ xem liệu để nàng làm người thủ linh có phải là lựa chọn chính xác hay không. Một lúc sau, Đường Phong mới gật đầu:



- Uh!



Tuy rằng Chung Lộ sớm đoán được câu trả lời của Đường Phong, nhưng lúc nghe được thân thể vẫn nhẹ nhàng run rẩy một chút.



- Chung Lộ!



Sắc mặt Đường Phong nghiêm túc nói :
- Ta không cần bất cứ thứ gì, cũng không để cho bất kỳ nam nhân nào liếc ta một cái, gặp ta một chút, chỉ cần chỗ này của ngươi có thể nhớ kỹ đến ta là được.



Chung lộ vừa nói vừa dùng ngón tay gõ gõ vào ngực Đường Phong.



- Sao nói những lời chua xót như vậy?



Đường phong nhéo nhéo khuôn mặt của nàng:



- Yên tâm đi, nếu ta có thời gian sẽ đến đây với nàng.



- Không được!



Chung Lộ dùng sức lắc đầu.



Câu trả lời này làm Đường Phong sửng sốt :



- Tại sao?



- Đừng tới quấy rầy ta tu luyện!



Ngữ khí Chung Lộ có chút ai oán:



- Ly biệt là chuyện thống khổ nhất, ta không muốn ngươi đến rồi sau vài ngày lại phải ly khai.



- Tùy nàng vậy!



Đường Phong gật đầu.



- Ta sẽ cố gắng làm người thủ linh thật tốt, ta sẽ vẫn nhớ kỹ những chuyện xảy ra trong ba ngày qua.



Lúc Chung Lộ nói, Đường Phong cảm giác ngực mình có chút đau.



- Đây là những ngày hạnh phúc nhất, đẹp nhất trong cuộc đời ta.



Đường Phong nuốt nuốt nước bọt, không biết nên nói gì mới tốt. Trước kia danh tiếng của Chung Lộ xác thực không tốt, nhưng hiện tại nàng cũng đã là một người khác, một người nữ nhân có mong ước rất nhỏ bé.



Ôm một lúc lâu, Chung Lộ đẩy Đường Phong ra, cúi đầu nói:



- Ngươi đi đi, đừng làm cho nữ nhân trong lòng ngươi lo lắng.



Đường Phong nhìn nàng, từ phía này nhìn lại, thấy rõ ràng khóe mắt Chung Lộ đang cố giữ cho nước mắt không rơi.



Đường Phong xoay người hướng phía bên ngoài bước đi



thật nhanh.



Mãi cho đến khi tiếng bước chân dần dần đi xa, Chung Lộ mới oa một tiếng khóc đi ra, khóc như lê hoa đái vũ (= hoa lê dính hạt mưa, vốn trước kia dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương Quý Phi, sau này dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái) nhìn chằm chằm vào địa phương Đường Phong biến mất, thân thể càng không ngừng run rẩy.