Vô Thường

Chương 80 : Tiểu lại xấu hổ

Ngày đăng: 21:39 21/04/20


- ngươi làm vậy tự nhiên là có lý do của ngươi, ta cũng nhìn bọn người đó không vừa mắt, hơn nữa, nếu ngươi bị họ giết chết thì ta tìm đâu ra người thay ta giải độc đây?



- Tiểu Lại, cô thật là tốt!



Đường Phong mừng rỡ vội vàng nịnh nọt.



Bạch Tiểu Lại gắt:



- Đừng có dẻo mồm.



Theo như kế hoạch của Đường Phong thì cơ hội xuất thủ của hắn chỉ có một lần, mặc kệ có thành công hay không thì cũng phải tranh thủ chạy thoát.



Tên xa phu kia không phải loại hắn có thể chống lại lúc này.



Nhưng hiện tại đã có Bạch Tiểu Lại giúp đỡ, đám người Cự Kiếm Môn lần này nhất định không tránh khỏi cái chết.



Tên xa phu kia bất quá chỉ là Địa giai cao thủ, cảnh giới của Bạch Tiểu Lại hiện tại là Địa giai trung phẩm, những người dưới Thiên giai tuyệt đối không phải đối thủ của nàng. tới lúc đó chỉ cần Bạch Tiểu Lại quấn lấy tên xa phu kia thì Biên Nam Phong làm sao còn đường sống? Thừa dịp sắc trời còn sớm. Đường Phong mang Bạch Tiểu Lại chạy theo hướng tới Cự Kiếm Môn, vừa chạy vừa kể cho nàng nghe ân oán của mình và Cự Kiếm Môn.



Đương nhiên, chuyện của Tần Tiểu Uyển thì Đường Phong chỉ kể vắn tắt cho qua.



Bạch Tiểu Lại lúc này mới hiểu lần trước Đường Phong nói hắn và Cự Kiếm Môn có thù oán rốt cuộc là chuyện gì.



- Tại sao ngươi chết rồi bọn chúng mới tấn công Thiên Tú được?



Bạch Tiểu Lại nghi hoặc hỏi.



Đường Phong cười khổ một tiếng:



- Chuyện này ta cũng không rõ lắm. Nhưng Cự Kiếm Môn lòng lang dạ thú, ý đồ thâu tóm Thiên Tú, lần này tới kết minh chỉ là ngụy trang mà thôi, nhất định là muốn xem xét tình hình của Thiên Tú, cho nên phần tình báo này tuyệt đối không thể để bọn chúng mang về Cự Kiếm Môn.



- Nói vậy thì chẳng phải Thiên Tú sẽ gặp phiền phức lớn hay sao? ngươi có nói mấy chuyện này cho cô cô của ngươi biết chưa?



Bạch Tiểu Lại hỏi.



- Chưa.



Đường Phong lắc lắc đầu,



- Phân lượng của ta quá thấp, nói mấy thứ này cũng vô dụng.
Đường Phong đột nhiên thở ra một hơi thật dài, sau đó chậm rãi mở mắt.



Xong rồi! Trong lòng Bạch Tiểu Lại kêu thảm một tiếng, lần này chết chắc rồi.



Đường Phong quay đầu nhìn Bạch Tiểu Lại, phát hiện nàng ta đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, bèn hỏi:



- Gì vậy?



Bạch Tiểu Lại vội dời mắt sang chỗ khác:



- Không có gì.



Vừa nói vừa âm thầm cầu nguyện Đường Phong ngàn vạn lần đừng phát hiện ra dị trạng trên vai.



Nhưng sợ cái gì thì cái đó tới càng mau, Đường Phong lại mở miệng hỏi:



- Sao vai ta lại ướt thế này? Mát quá!



Bạch Tiểu Lại cúi gằm mặt xuống, hai ngón trò quấn lấy nhau càng xoay xoay nhanh hơn.







Đường Phong ý vị thâm trường a một tiếng, nhìn Bạch Tiểu Lại đầy vẻ ranh mãnh:



- Chẳng lẽ là cô....



Bạch Tiểu Lại giơ lên nắm tay trắng như phấn vừa hay lại nện trúng hốc mắt của Đường Phong, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu:



- Đừng nói nữa.



Đường Phong hét thảm một tiếng, trước mắt sao kim quay cuồng, thiếu chút nữa ngã từ trên cây xuống, vất vả lắm mới ổn định thân thể lại, bưng kín một bên mắt nhìn Bạch Tiểu Lại, phát ra một tràng cười quái dị.



Bạch Tiểu Lại càng xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, hận không thể đào ngay một cái lỗ để chui xuống.



- Ta biết rồi.



Đường Phong liên tục gật đầu, chỗ ướt trên vai này rất quái lạ, tối qua trời cũng không có mưa, cho dù có mưa thì cũng không thể chỉ ướt mỗi mình chỗ này, hơn nữa trên vai còn có vài sợi tóc của Bạch Tiểu Lại, Đường Phong dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.